Thật ra chính người ấy giúp cái khiếu văn chương nửa mùa trong em trỗi dậy, người yêu cũ tán rằng: “Em cứ như mùa thu, mà mùa đó thì quyến rũ, bí ẩn như một người đàn bà đằm thắm. Thu có màu vàng của lá, màu xanh của cây, cùng nét thăm thẳm của bầu trời mây, hài hòa, lôi cuốn”.
Với những lời đường mật như thế, thành ra buổi tối thu dịu dàng, em chẳng viện nổi cớ để từ chối lời mời đi dạo. Thế là em cùng với người ta cùng thong thả bên nhau, nơi những con đường mọi người hình như cũng đang đi chậm lại, khẽ khàng nghe ngóng cho lòng xao động. Để rồi hai đứa luôn ngất ngây với hương hoa giản dị, quen thuộc, khép nép dưới tán lá, khiến bao người bâng khuâng.
Thành ra cứ mùa thu, hương hoa sữa ngào ngạt em lại nhớ đến chàng. Vừa tối hôm trước còn dạo chơi với nhau chả tỏ vẻ gì, mà sáng hôm sau ở cửa phòng em xuất hiện một hộp quà. Bên trong là ba chùm hoa sữa tươi nguyên, còn đọng những giọt sương, hẳn là vừa được hái xong và chủ nhân của nó phải vượt hàng chục cây số đem đến tận nơi, để kịp trước giờ người nhận thức dậy.
Thu đến, có kẻ lại hồi tưởng về những kỷ niệm về một thời đã qua có bao giờ trở lại. Những gì người yêu cũ từng làm cho, chưa khi nào em có thể quên, em nhớ rất rõ, từng tiểu tiết một. Chàng rất nhiệt tình lăn theo, chiều chuộng con bé suốt ngày mơ mộng, thích đi bộ lang thang dưới những con đường xanh mát. Người yêu cũ còn thích cái lãng mạn trẻ con của tuổi ẩm ương. Nhớ lại thuở tình yêu trong trẻo, hai đứa tay nắm tay, chàng xách dép, quàng túi, rồi nàng tay cầm chùm nhãn bóc cho nhau ăn… lòng em bồi hồi, rưng rưng.
Em rất nhớ vì người yêu cũ có số vất vả đường ăn uống giống em, thi thoảng rủ em đi ăn ốc. Để thi thoảng em lại ngạc nhiên “Sao anh biết quán ngon này?”, chàng được thể mặt vênh lên: “Chỗ nào anh chẳng biết”. Em khâm phục người ta quá.
Người yêu cũ, nhân dịp gì cũng không bao giờ quên tặng hoa, tặng quà, kể cả ngày… quốc tế Thiếu nhi. Có hôm lại bất ngờ tặng em hoa nhân ngày… bình thường, hâm thế cơ mà. Có lần anh ấy còn rủ em đi mua áo đôi, “Như thế người ta mới biết mình là một cặp”.
Em nhớ người yêu cũ với những xúc cảm bất chợt, hồn nhiên chẳng thèm giấu diếm khi yêu em. Chàng đưa em đi chơi và tỏ tình, khi về thì cười kiểu sướng rơn như “tiểu nhân đắc chí”, đoạn hứng khởi còn cập nhật ngay lên status Yahoo rằng: “Chỉ yêu Nở”. Em nhớ những ngày về nhà, em vác theo cả laptop làm như chăm lắm, nhưng chủ yếu để chat với người yêu cũ, rõ khuya, rõ muộn. Mẹ kêu ngủ sớm thì bảo con đang bận việc.
Những khi vui hoặc có lúc buồn, em đều bật mục lưu trữ trong yahoo, để đọc lại những đoạn vẩn vơ không đầu không cuối nhưng rất thật của hai đứa, thấy người yêu cũ vừa ngây ngô vừa đáng yêu. Mỗi lần ngồi đọc, cười khùng khục, em lại nghe người yêu cũ ngó đầu ra lẩm bẩm: “Nở ơi! Mẹ cu ơi, chưa đi ngủ đi còn làm gì đấy?”.
Ai bảo em mê muội gật đầu đồng ý, thành ra người yêu cũ giờ đã thành chồng em, khiến cho bao khoảnh khắc đã qua chẳng bao giờ trở lại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét