Thứ Sáu, 31 tháng 7, 2015

Chất lượng moteur, máy bơm nước trước tiên?

Người tiêu dùng đang chứng kiến moteur, máy bơm nước, máy nước nóng… ngày càng rẻ. Nhưng chất lượng moteur, máy bơm nước, máy nước nóng cũng kém đi nhiều.

thợ sửa máy lạnh tại nhà quận 1

Ông Nguyễn Hoàng Vũ (Gò Vấp, TP.HCM) phàn nàn, trong vòng sáu tháng mà ông “hư” mất một trong ba cái sản phẩm đã mua: moteur, máy bơm nước, máy nước nóng  mang ba thương hiệu lớn. Hư ở đây, theo Vũ, lúc chạy lúc đứng im… “Vì thấy giá rẻ trung bình, 900 ngàn đồng/cái nên mua về dùng, không ngờ chất lượng tệ quá. Nhiều người trong xóm cũng vậy, ai cũng nói giá rẻ nhưng chất lượng moteur, máy bơm nước, máy nước nóng quá kém.

Kiểu nào cũng… dỏm!

Một khách hàng ở Thủ Đức cũng than phiền rằng, đọc quảng cáo thấy nhiều siêu thị, cửa hàng khuyến mãi giá rẻ nên có ý định thay mới moteur, máy bơm nước, máy nước nóng trong nhà … Khách hàng này cho biết, ông mua một máy sinh tố hiệu Hitoshi tại Ideas với giá chưa tới 250.000đ/cái nhưng chỉ chạy đúng một lần là không chạy. Tò mò mở máy mới thấy moteur bị cháy. “Giá chỉ vài trăm ngàn mà lui tới bảo hành rồi cự cãi nữa nên thôi. Lần sau không dám thấy rẻ mà ham nữa”, vị khách hàng này than thở.

Xem thêm: thợ sửa máy bơm nước tại quận 9

Ông Phan Hoàng Thanh Tuấn (Bình Thạnh, TP.HCM) cho biết, vào tháng 10.2012 nghe quảng cáo về điện thoại mang nhãn hiệu GPhone đã chọn mua chiếc Ihone 4 đầy đủ các tính năng về “multi” với giá hai triệu đồng. Nhưng máy chạy khoảng một tháng (theo lời ông Tuấn khoảng bảy lần) là bắt đầu chuỗi trục trặc: màn hình không hiển thị, còn hiển thị thì chương trình chạy… loạn xạ! Đem bảo hành, chạy được vài ngày lại trở chứng cũ. Ông Tuấn ca cẩm: “Giá hai triệu đồng chứ có ít đâu mà chất lượng như vậy, làm sao ai dám tin nữa”. Cách đây không lâu, ngay cả hãng điện thoại danh tiếng số một toàn cầu là Nokia cũng gặp phải sự cố: nhiều sản phẩm bị lỗi phần mềm, phần cứng, trong đó có màn hình và mainboard... moteur, máy bơm nước, máy nước nóng.

Thật – giả trộn vào nhau

Theo nhận xét của giới kinh doanh nhóm hàng moteur, máy bơm nước, máy nước nóng này, trên 90% hàng moteur, máy bơm nước may nuoc nong, từ hàng có giá trị thấp chỉ vài trăm ngàn cho đến những mặt hàng có giá trị hàng trăm triệu đồng đang được bày bán tại các siêu thị có nguồn gốc từ bên Trung Quốc. Đại diện của các hãng lớn tại Việt Nam khẳng định rằng, dù sản xuất ở đâu cũng tuân thủ theo quy trình, công nghệ và tiêu chuẩn kiểm soát chất lượng toàn cầu. “Hiện tượng sản phẩm trục trặc là chuyện không thể tránh khỏi. Có nhiều nguyên nhân: kiểm tra không kỹ, do quá trình vận chuyển…” Nhưng thực tế là, người tiêu dùng đang phàn nàn nhiều hơn về moteur, máy bơm nước, máy nước nóng.

Bên cạnh những tên tuổi lớn toàn cầu sản xuất tại Trung Quốc, còn có những hàng moteur, máy bơm nước, máy nước nóng của chính Trung Quốc sản xuất. Chất lượng của nhóm hàng moteur, máy bơm nước, máy nước nóng. này không thể bằng các hãng có uy tín toàn cầu nhưng cũng thuộc vào hàng khá như các tên tuổi: nation Pump, APP, THT, Panasonic, Mastra … xuất xứ từ Taiwan và Italy.

Nhóm hàng đang chiếm thế “thượng phong” ở thị trường Việt Nam là hàng do các tổ hợp bên Trung Quốc sản xuất và hàng moteur, máy bơm nước, máy nước nóng. được các doanh nghiệp trong nước đặt Trung Quốc gia công. Về mẫu mã, những nhóm hàng moteur, máy bơm nước, máy nước nóng này ngày càng được cải thiện đáng kể. Còn về giá, đây là nhóm hàng moteur, máy bơm nước, máy nước nóng chủ lực của nhóm tiêu dùng có thu nhập thấp, rẻ đến bất ngờ. Chúng chiếm số lượng lớn tại các siêu thị … Giám đốc kinh doanh một siêu thị lớn tại TP.HCM thừa nhận rằng, ban đầu để kéo khách đã chấp nhận nhập hàng moteur, máy bơm nước, máy nước nóng giá rẻ nhưng nay đã hạn chế nhóm hàng moteur, máy bơm nước, máy nước nóng này vì khách hàng than phiền về chất lượng.

dịch vụ seo website giá rẻ nhất việt nam

Nhưng đáng lo ngại nhất là nhóm hàng moteur, máy bơm nước, máy nước nóng nhái, hàng giả những nhãn hiệu lớn. Theo một nguồn tin riêng, nhóm hàng moteur, máy bơm nước, máy nước nóng này đã có mặt tại một vài siêu thị, cửa hàng. Chúng “nằm chung một cách ngang nhiên” với hàng chính hãng... Cũng mang tên là những hãng lớn nhưng thông tin về sản phẩm lại rất mù mờ: không có ghi ngày xuất xưởng, không thông số kỹ thuật trên bao bì. Chỉ ghi nước sản xuất, công suất dòng điện sử dụng… trên một miếng tem bạc dán dưới đáy sản phẩm. Tuỳ theo “mặt” của khách hàng mà nhân viên sẽ biết giao hàng moteur, máy bơm nước, máy nước nóng loại nào với đầy đủ giấy tờ bảo hành do chính nơi bán chịu trách nhiệm.

Tư vấn lựa chọn máy bơm nước ?

Máy bơm nước rất cần thiết cho những gia đình sử dụng nước giếng, bao gồm cả giếng đào lẫn giếng khoan. Không chỉ vậy, ở các thành phố, cho dù sử dụng nước máy thì các căn nhà cao tầng cũng phải cần một chiếc máy bơm nước để đưa nước lên cao...

áo sơ mi thời trang công sở cao cấp

Lựa chọn máy bơm nước:

Tìm hiểu trước khi đi mua một cái máy bơm nước, bạn cần chuẩn bị có các thông tin như: độ cao từ mặt đất (hay bể chứa dưới đất) đến bể chứa đặt trên cao, thể tích của bể chứa và vị trí đặt máy bơm nước. Sau đó bạn mới quyết định mua thông qua sự tư vấn của nhân viên tại các cửa hàng. đó là chiếc máy bơm nước có những thông số kỹ thuật đáp ứng đủ lực hút, lực đẩy và lực xả. Thông thường, bạn nên chọn máy có trị số cao hơn nhu cầu của bạn khoảng 1,5 lần. Ví dụ, nếu căn nhà bạn có độ cao trung bình 10 mét thì chọn máy bơm nước có thể đẩy cao khoảng 13-15 mét. Nếu bể chứa nhỏ thì mua máy bơm nước công suất nhỏ và lưu lượng nước nhỏ. Loại bồn chứa một m3 thì mua máy bơm nước khoảng 1/2 ngựa (HP) nhưng có số vòng quay lớn, khoảng 2.000 rmp (round per minute). Bồn lớn hơn, độ cao cao hơn thì mua máy bơm nước loại công suất lớn hơn.

mẩu sản phẩm thời trang trẻ mới nhất


Lưu ý, bạn nên để ý đến phần điện áp của máy bơm nước. Thông thường lựa chọn máy có điện áp 220V/50Hz, cũng có một số máy bơm nước có hai điện áp 110V/220V hay máy bơm nước sử dụng điện ba pha. Lưu lượng máy bơm nước cũng là một yếu tố quan trọng khi lựa chọn. Theo đó, lưu lượng máy bơm nước là lượng nước bơm được trong một thời gian đơn vị - được tính bằng m3/giờ hay lít/phút, trên máy bơm nước thường ghi là Qmax. Nhưng đây là lưu lượng tối đa vì trên thực tế, lưu lượng nước bơm còn tùy thuộc vào độ cao, áp lực nước và công suất của máy bơm nước.

Bạn cần chú ý đến độ cao ghi trên máy bơm nước, thường ghi là H, HMax hay Total H, tức là độ cao từ mặt nước dưới đất (giếng, đầu ống hay bể chứa dưới đất) lên bể chứa tính theo phương thẳng đứng. Thông thường, máy chỉ có thể đưa nước lên khoảng 70% độ cao so với thiết kế. Do đó, máy bơm nước càng gần với nguồn nước vào (ao, hồ, giếng...) sẽ cho phép lực đẩy lên cao tốt hơn. Số vòng quay trên phút cũng khá quan trọng đối với máy bơm nước, thường được ghi ký hiệu rpm; công suất máy bơm nước được ghi bằng ký hiệu Watt hay HP.

Vị trí đặt máy bơm nước  ở đâu?

Máy bơm nước phải được lắp đặt chắc chắn, không bị rung và càng gần nguồn vào càng tốt và hạn chế tối đa các đoạn gấp, rẽ bằng “co” ống, không tạo nên đường ống chạy “lòng vòng”, đường dẫn càng thẳng, hiệu quả càng cao. Ống lắp càng kín, máy bơm nước  hoạt động càng tốt.

Khi đặt ống dẫn vào máy bơm nước  phải chú ý gắn bộ phận rúp-pê. Bộ phận rúp-pê cần có lưới lọc để chặn rác và cặn trước khi nước đi qua máy bơm nước để hạn chế kẹt máy bơm nước. Đường kính ống vào máy bơm nước phải bằng với đường kính của đầu vào máy bơm nước, không lắp rẽ ngang ngay đầu ống. Máy bơm nước luôn có hệ thống nước mồi nên phải lắp đúng kỹ thuật. Ống dẫn ở đầu ra cũng nên lắp loại ống có đường kính cùng với máy bơm nước và nên lắp thêm một van khóa để thuận tiện khi sửa chữa máy bơm nước.

Máy bơm nước không đặt ở nơi quá ẩm ướt và nên sử dụng cầu dao tự dộng phòng ngừa rủi ro về điện, nên lắp dây điện nối đất. Chú ý dây nóng - lạnh của máy bơm nước khi lắp đường dây điện. Tùy theo công suất máy bơm nước để sử dụng dây dẫn điện đúng trị số an toàn.

shop đồng hồ thời trang cao cấp

Thông thường, máy bơm nước hay bị mất nguồn nước vào (hay gọi là tụt áp, nhất là những hộ gia đình sử dụng máy bơm nước từ nguồn nước máy), máy bơm nước chạy nhưng không bơm nên nóng và cháy máy. Do đó, không nên máy bơm nước vào những giờ cao điểm, nguồn nước lúc này sẽ yếu và nguồn điện cho máy bơm nước cũng bị giảm. Sử dụng lâu ngày, máy bơm nước hay bị kêu, phải vệ sinh và bảo dưỡng dầu mỡ. Ngoài ra, những mối nối đường ống dẫn trước và sau máy bơm nước lâu ngày sẽ bị rò rỉ, làm giảm hiệu suất máy bơm nước nên cần phải chú ý kiểm tra. Hiện trên thị trường có nhiều loại máy bơm nước công suất nhỏ (1/2 HP, HP) của Trung Quốc ... Kha khá hơn thì có Nation Pump (NTP), THT, APP của Đài Loan, Panasonic, Mastra ....

chuyện 1: Xóm ma quái

Ps: đọc đi nha...ko ghê lắm đâu...ad đi thay quần cái Biểu tượng cảm xúc pacman
Nhà tôi có 2 anh em, anh tôi sinh năm 85, cũng lớn rồi, gần cưới vợ.
Giai đoạn lúc nhỏ của ông anh, cũng không kém phần ly kì, mà có lẽ là ma mị nhiều hơn tôi nữa.
Những sự việc cứ thế diễn ra, mà theo tôi nghĩ, là do mảnh đất nhà tôi ở. Bây giờ cái nhà đó, đã thay chủ, năm giải tỏa nhà tôi bán rồi lên khu mới sống.
Bây giờ tạm kể về cái nhà của tôi, cái xóm của tôi, cái xóm đầy ma, nói thật là vậy, ai ở đó cũng hoảng sợ, hầu hết là bán nhà đi hết rồi.
Xóm tôi là xóm nằm ngay cổng chào phố cổ, số 89NTMK Hội An, nếu ai đi du lịch thì cũng thấy có cái nhà bên cạnh biển quảng cáo, suốt ngày đóng cửa im ỉm, cho dù quanh đó là um tùm quán xá, riêng cái nhà 89 của tôi, chủ mới làm khang trang rồi cũng để đó, mọi chuyện hình như không tốt đẹp nên người ta không ở, Ngôi nhà đó mang lại điểm dữ....
Bên cạnh nhà tôi lúc trước là nhà chú Quang, chú Quang ở đó từ lúc còn độc thân, cưới vợ sinh con cũng ở đó.

Năm đó lụt lớn, nước lên cao nhanh, từ 7 giờ đến 8h, nước lên báo động 3 rồi, mà nhà tôi, nước lên báo động 3 là chớm vào nhà, nên ba má tôi dọn nhanh rồi lên nhà ngoại ở vùng cao hơn. lúc chiều chú Quang đã nói là khi nào đi thì qua kêu ổng đi với, cho ổng lên nhà ngoại tôi ở vài ngày lụt. Lúc đó là 8h rưỡi tối, nước ngoài đường lên tới hơn gối rồi, ba má tôi lội qua kêu ông Quang:
- Anh Quang ơi, đi nhanh nước lên lớn rồi nè!
- Ời ra chừ- cửa đóng im ỉm mà nghe văng vẳng trên lầu tiếng nói vọng xuống
ba má tôi đợi vài phút, sốt ruột rồi gọi lớn:
- Anh Quang ơi, nước lên nè, nhanh lên, tối rồi phải lội bộ chứ không có ghe đâu, nhanh ông nội!!!!!
- Ời ra chừ- tiếng nói vẫn vọng ra xa lắt, nghe khoan thai chứ không vội vã.
hình như ba má tôi đã hình dung ra cái gì đó không tốt lành rồi
"gọi thêm lần nữa không có thì mình đi", ba tôi nói vs má tôi có vẻ lo lắng đôi chút.
- Anh Quang ơi, nhanh, nước lên nhanh quá ông ơi......!!!!!
- Ời ra chừ- vẫn cái giọng điệu khoang thai đến khó chịu cất lên.
Ba má tôi hoảng quá, quay đầu đi 1 hơi, không nói thêm gì nữa.
Ra đến ngã tư Nhị Trưng chổ đó cao ráo rồi, thì thấy ông Quang đứng đó chờ ba má tôi dẫn về nhà ngoại. Gặp chú Q, ba má tôi toát mồ hôi, nói là ủa chứ ai nói ời lúc nãy???? Chú Q đứng hình mấy phút, nói là tui ở đây từ hồi 8h kia mà?????
Vậy là đã rỏ, nó không phải tiếng người, mà là một tiếng nói, chỉ là tiếng nói của ai đó trên lầu nhà chú Quang, tiếng nói của ma quái, nếu mà đứng đợi thêm, thì có lẽ ba má tôi đã mắt lại trong dòng nước.
Nước rút, ba má tôi và chú Q về dọn nhà, thì mọi chuyện còn kinh hoàng hơn nữa...
Phía trước nhà, chỉ còn bùn non, sau nhà lúc đó là 1 cái mương lớn, đất trũng nên nước chưa rút hết được, chú Quang lội ra để dọn mấy thứ tạp nham nước lũ cuốn vào, thì dưới chân vướng cái gì đó, chú Quang đá nó thì nó mềm mềm, linh cảm không lành, ổng cúi xuống kéo lên thì phát hoảng...1 xác chết của thằng Lớn, thằng Lớn là con trai đầu của nhà bên cạnh chú Quang. Như đứng sững giữa vũng nước, ổng trấn tỉnh ré lên, ba má tôi chạy qua thì thấy ổng ngồi xỏm bên cạnh cái xác, mặt không còn giọt máu.
Cái xác cứng đơ, mắt trợn ngược, miệng mở rộng như muốn ú ớ gì đó, thật đáng sợ... Chú Quang ôm xác lên nhà trên, qua gọi nhà bên cạnh, thì ba má thằng Lớn mới chạy qua, họ đã báo công an vì mất con cách đây 2 ngày trong lúc lụt lên cao, mà tìm chưa ra. Rồi mọi chuyện cũng được kể lại tường tận:
Thằng Lớn hôm đó đau bụng, nước thì đang lên, nó nói đi vệ sinh nên cầm đèn cầy ( đèn sáp ) đi ra nhà vệ sinh, đóng cửa lại, ba má nó ở trong này nhìn theo thì thấy cửa đóng, ánh đen vẫn leo lắt, chờ 5p, 10p vân không thấy nó ra, mở cửa thì không thấy nó nữa, mới tóa hỏa đi tìm, báo công an thì mọi chuyện đã quá trể, nước cao nên mọi người đành chịu, tội nghiêp thằng nhỏ, chẳng biết vì sao nó mât tích, và chẳng biết vì sao nó chết.
Ba má nó hết lặng khi nhìn thấy xác nó, cái xác vô tri vậy mà lại hộc máu, chảy máu tai, máu mắt khi gặp ba mẹ nó, mọi người sợ hãi tột cùng.
Vậy là đã biết, cái tiếng đó là của ai rồi nhé, cái tiếng nói khoang thai lạ lùng, xém hại ba má tôi đó.
Ông Quang sau sự kiện đó, đi qua nhà ông bà già ở tháng sau mới dám vệ, ổng không dám lên gác nữa, và sau một năm thì mọi chuyện mới chìm vào lãng quên.

Xem thêm: Dịch vụ khoan giếng tại quận 9
.
Chuyện về cái xóm ấy, có kể thì đến sáng mai cũng không hết, tôi xin kể thêm 1 chuyện nữa rồi kết thúc chuyện 1, qua chuyện 2 sẽ tiếp tục kể tiếp.
Chuyện về con chú Quang, bé N, lớn hơn tôi 1 tuổi:
Căm nhà chú Quang ở trước đây trong thời kháng chiến là nhà hộ sinh. Mà các bạn cũng hiểu là nhà hộ sinh không phải chỉ là nơi để sinh, mà nhiều lúc nó mang lại ám ảnh vì những ca sinh khó, chết mẹ, chết con, chết mẹ lẫn con. Đã có nhiều máu và nước mắt rơi rong đó, nó như là tiền đề để sự dữ xuất hiện, nơi có sự đau đớn, có cái chết, thì luôn đi kèm với những ma mị, luôn đi kèm với sự dữ và oan hồn.
Có đên bác Nhạn, vợ chú Qunag nằm ngủ, con nít cứ chạy đầu giường, cười đùa, rồi khóc ai oán, bác Nhạn đã quen và xem đó như một phần của ngôi nhà, nhưng nhiều người trong xóm, trong đó có tôi, vẫn thấy ớn ớn lạnh lạnh mỗi khi vào phòng ngủ đó.
Con bé N, con của bác Q, năm đó không hiểu sao khóc suốt đêm, ngày nào cũng khóc đến lã người mới ngủ, mà ngủ ko yên, ngủ được rồi lại khóc. Nó khóc dứt đoạn, khóc rồi nín, nín rồi khóc như có ai nhéo nó, đánh nó làm nó hoảng sợ vậy, ba má tôi năm đó kể lại là mất ngủ theo chú Q và bác Nhạn luôn.
Một sáng nọ, có ông X làm công ty cầu đường ghé nhà chơi thì đột nhiên ổng nói con bé N này khó ở rồi, anh chị có tin thì ổng làm cho cái bùa mà đeo. Chú Q đồng ý ngay, đêm đó bé N đeo bùa ngủ ngon, cả xóm đều mừng dùm cho nhà chú Q, mà bé N cũng hồng hào lại, hình như cái bùa đã có tác dụng.
Nhưng đâu phải vậy là kết thúc ma mị trong cái nhà đó, mảnh đất đã dính máu, chứa đầy đau thương vẫn không buông tha hạnh phúc đơn giản của đôi vợ chồng. Trong lúc tắm cho bé N, bác Nhạn quên tháo bùa ra, vậy là cái bùa ướt chẹt nhẹt, nó chảy ra một dòng nước màu đỏ, bác nhạn sợ lắm...Đêm đó lại vang lên tiếng khóc, tiếng khóc trẻ em làm nản lòng mọi người, nó ai oán như giận dữ lắm, như muốn chống lại ai đó mà bất lực...
Hôm sau bé N được chuyển lên nhà chú Quyền ở, thì hết khóc và ăn ún bình thường, thế là nó ở đó đến hết năm nó lên 5 tuổi mới về nhà lại.
Về phần ông X, ông bị tai nạn lúc làm cầu gì đó ở Đà Nẵng, cái chết của ông thê thảm lắm, tôi không tiện kể ở đây. Có lẽ ông không đủ sức để đánh bại thế lực dữ chỉ bằng tài vẽ bùa, tài lẻ của dân Xây dựng, và lại bị nó làm hại.
Tiếng khóc vẫn ở trong ngôi nhà đó, không phải của con bé N, mà là của oan hồn trẻ em mãi mãi không được gọi tiếng mẹ, của những bà mẹ mãi mãi không được nhìn mặt con...tiếng cười, tiếng khóc, tiếng cào cửa, những khuôn mặt đau đớn, hoảng sợ, vẫn âm thầm ở đó....
Chuyện 2: Ma nhập thể
Câu chuyện này xung quanh một lần đối diện tử thần của anh tôi. Tôi sẽ kể theo trí nhớ về câu chuyện tôi nghe lại từ ba má.
Đầu tiên là giấc mơ quái đảng của ba tôi. giới thiêu sơ về nhân vật trong giấc mơ đó, chính là ông cậu T, cậu ba tôi, sống gần chổ tôi bị tông xe ấy, gần nhà tôi. Ông này rất thương bà nội, vì là anh em, nên ổng hay ghé qua xem hàng bún bà nội tôi bán thế nào, lâu lâu lại đem vài món ngon đựng trong cặp lồng hay là cái cà mèn cho nhà tôi. Đặc biệt tính ông này rất giữ của, cho đồ ăn vậy chứ trưa ăn thì 2h ổng đạp xe xuống lấy lại cà mèn đem về, tự rửa luôn ko cần nhà tôi rửa, lạ thật.
Có lần ba tôi mượn ổng cái cưa về làm cái cửa chuồn gà, mà 2 ngày rồi chưa trả, cũng chẳng hiểu sao ổng ko qua đòi lại nữa, chắc ổng quên.
Hôm đó là ngày thứ 3 từ lúc mượn cưa, đêm đó ba tôi nằm mơ thấy một giấc mơ kinh khủng. - Ông T đem đến nhà tôi 3 cái hồm bằng gỗ rất đẹp, 2 cái to, 1 cái nhỏ. Ổng nói: " 2 cái to cho mi với vợ mi, còn cái nhỏ thì để đanh ít bữa dùng". Ba tôi hoản quá ré ôm rồi tỉnh dậy toát mồ hôi lạnh, sáng mai đem trả ngay cái cưa cho ổng. Ngày hôm đó cách đám giổ cô tôi 1 tuần.
Vài hôm sau, có 1 ông bác từ Huế vào để chuẩn bị đám giổ, ông này bị hoạn, ông rất thân với nhà tôi. Đột nhiên bữa trưa ăn cơm xong, ổng ra thẳng cái vườn đằng sau nhà, cầm gạch vẽ lên trên thân cây dừa 1 hình người lửa bốc quanh, hình như là người chết cháy vậy, rồi vào trong ngủ như thường. Má tôi ra rửa chén thì thấy, mà ko chú ý lắm, vì nghĩ vẽ cho vui, chứ có gì đâu mà lo.
3 ngày sau, đám giổ cô tôi diễn ra, cái đám giổ nhỏ, làm cho gia đình như có bữa cơm đầy đủ vậy thôi, thời đó nghèo lắm...Vậy mà tôi nhớ như in, lần nào đám giổ cô tôi, cũng có 1 con rắn lửa bò vào nhà, nằm tới khi tàn hương thì bò ra, nhà tôi không bao giờ động đến nó. Đám giổ năm đó má tôi cũng nói là con rắn lửa vào rồi 1 hồi lại ra, chẳng ai sợ và làm gì nó hết.
Mọi chuyện bắt đầu từ ngày đám giổ ấy....
Đêm đó má tôi rửa chén ở gần cây dừa, bên cạnh cách 5m là cái nhà vệ sinh thì đột nhiên có 1 đóm lửa lớn bay lơ lửng từ đỉnh cây dừa ( cái cây dừa mà chú tôi vẽ hình ng chết cháy ấy) rồi rơi thẳng xuống mái nhà vệ sinh, tắt ngóm lạ thường.
Má tôi xem đó như hiện tượng lạ, trong lòng hơi sợ, nhưng mà má dũng cảm lắm, ko sợ ma đâu, vẫn ngồi rửa chén. mọi chuyện cứ bình thường vậy...
10h tối, anh tôi khóc, đứa bé 2 tuổi khóc đêm, khuôn mặt nó đỏ ửng lên, mắt trợn giận dữ lắm, dẫy dùng lung tung, má tôi cố gắng bồng giỗ mãi chẳng được, cứ khóc nấc lên từng hồi nghe nhói lòng, mọi khi anh tôi ngoan lắm, giờ đó là ngủ rồi. Ba má tôi chẳng biết làm sao, thưc trắng đêm canh anh tôi, tiếp nước, lau người cho bớt nóng anh tôi, rồi anh tôi cũng mệt quá mà ngủ lúc nào chẳng biết, chỉ biết ba má tôi có linh cảm không lành, má tôi trước đó đã kể cho ba tôi nghe về chuyện đốm lửa lạ trên cây dừa.
Với suy nghĩ chuyện anh tôi bổng nhiên khóc không tốt lành gì cho anh, sáng hôm sau ba tôi quyết định đem nay mà anh tôi còn khóc nữa thì chuyển chổ ở cho anh và má. Ngày hôm sau, anh tôi ăn uống rất ít, người xanh xao hẳn, má tôi cũng tự nhiên mệt trong người, 2 mẹ con như bị bệnh cảm lâu ngày hành hạ vậy, chằng còn sức sống, chỉ sau 1 ngày mà sức khỏe suy giảm lạ thường. 10h đêm, anh tôi khóc, như đêm trước, làm má tôi đã mệt rồi lại còn lo lắng, ba tôi thì đứng ngồi ko yên, chỉ mong sao trời nhanh sáng. Đêm đó thật dài, nó như là ác mộng có thật, nhìn con mình bị cái gì vô hình hành hạ, ba mẹ nào chịu cho nổi...

Và rồi đêm đó cũng qua, sáng mai cả anh tôi và má ngủ rất sâu, đến 9h sáng mới dậy.
Lo ăn uống cho má và anh xong, ba tôi chở thẳng 2 người qua nhà ngoại ở, vì biết rắng ở cái nhà ấy thì sẽ chẳng lành.
Ngoại tôi biết chuyện. Với sự kinh nghiệm của người đã từng trải qua biết bao nhiêu sóng gió, bà nói cứ ở đây đi, về không được đâu. Ở tới chiều mát mẻ thì bà dẫn má và anh lên bệnh viện khám. Lúc này có vẻ má và anh đã khỏe hơn, nhưng người cứ lừ đừ, chẳng còn sức sống nữa. Bác sĩ khám sơ sơ vì chẳng biết khám gì, chỉ cho thuốc bổ về uống và dặn cho anh ăn đủ chất để chóng vượt qua bệnh, chắc là do khóc quá nên suy nhược cơ thể. Ở nhà ngoại 1 tuần, chẳng thấy bệnh khá lên, mà càng ngày càng mệt mỏi, 2 mẹ con cứ nằm ngủ suốt ngày, có thể nói là không khí lúc đó thật nặng nề,chẳng biết có bênh gì mà cứ nằm suốt, đi đừng không có sức thì sao mà đi lại nhiều. Má tôi tuyệt vọng, anh tôi thì hoi hóp.
Một ngày kia, mới sớm tinh mơ, ngoại tôi mở cửa chuẩn bị ra hàng bán thì 1 ông già tự nhiên bước đến trước cổng nhà Cái xóm ngoại nằm sâu hút trong hẻm, nói thật cả năm chẳng có người lạ vào đâu, vào làm gì cái xóm đó chứ! Vậy mà ổng đứng rồi xin vào nhà tôi, ngoại tôi ngạc nhiên lắm, nhưng có cái gì đó thúc đẩy bà đồng ý, bà mời ông như một vị khách quý, vào nhà uống nước, ngoại hỏi có phải ông đi lạc hay không thì ổng nói:
- Già đi ngang qua đây, thấy trong nhà chuẩn bị có 2 người chết nên vào xem thế nào.
Ngoại tôi gần té ngữa, mắt ngoại nhòe đi.
- Nhà này chỉ có 2 người bị bệnh chứ làm gì gần chết ông ơi...-ngoại nói trong sợ hãi, giọng run trông rõ.
- có phải 1 mẹ 1 con bị đau không, ít bữa chết đó.
Ngoại tôi bắt đầu sợ hãi, bà lúng túng không biết phải nói thế nào. Ông già ấy nói tiếp:
- Đỡ 2 mẹ con ra đây già xem thử.
ngoại tôi làm theo như cổ máy vậy, có sức mạnh hay niềm hi vọng nào đó nhen nhóm trong lòng ngoại rôi.
Ông nhìn sơ qua mẹ và anh rồi nói không sao rồi, cả nhà yên tâm đi, trải chiếc chiếu ra, cho thằng nhỏ nằm sấp lại. Rồi ổng đem 1 cây kim, hơ qua lửa rồi lễ trên người anh tôi, trên lưng anh tôi dần dần đỏ hoe, lộ ra 1 hình thù như 1 con cua vậy, nó có nhiều chân, có thân lớn, rồi ổng nói:
- Thằng nhỏ bị Tam Tinh Nhâp Thế ( tôi nhớ là má tôi kể vậy), tôi lễ ra rồi đó, giờ đem cái này về dốt trước cây dừa hỉ.
Quái lạ, sao ổng biết nhà tôi có cây dừa????
Ổng vẻ lên tờ giấy màu vàng, vẽ bằng bút gì đó mà má tôi không kể, tôi đoán là bút chì, vẽ hình 1 người với lửa bao quanh, hình như người chết cháy đang giảy dụa trong đau đớn, bức hình trùng hẳn với cái hình mà chú tôi vẽ trên cây dừa.
Ổng dặn phải đốt xong rồi đốn cây dừa, nhưng ko được bứng gốc lên, để cái gốc lại.
Bà ngoại tôi mời ổng ở lại, đem nhiều tiền ra tạ ơn, mà ổng nhất định không lấy, chỉ uống cốc nước rồi xin về, hỏi tên hỏi nhà cũng ko nói, mà còn la ngoại tôi hỏi nhiều quá không tốt, ngoại tôi chỉ biết cảm ơn thật nhiều rồi tiễn ổng ra tận đường cái, ổng đi thật nhanh, và cho đến nay cũng chẳng biết ông già ấy là ai, hỏi ai cũng không biết, ai cũng nói ở Hội An làm gì có ông già theo mô tả như vậy.
Vậy là ba tôi về làm theo như ông già đó nói, rồi cây dừa bị đốn đi, đến khi nhà tôi bán, dọn đi, gốc dừa vẫn ở đó, qua bao mua lụt bão tố, nó không hề bị trôi hay bật đi, lại thêm 1 điều mà tôi chẳng bao giờ giải thích được.
Anh tôi từ lúc đốn cây dừa cũng hồng hào lại, hết khóc, khỏe lại. Nhà tôi làm cái lễ bán con cho bà ngoại, đây chỉ là 1 nghi thức bán con, theo mê tín họ gọi vậy.
Mọi chuyện lại như cũ, êm đềm nhưng tiềm ẩn biết bao nhiêu nguy hiểm, cái xóm đó, cái mảnh đất tôi ở, vẫn đầy giận dữ.

Hạnh phúc không phải là yêu một người vô cùng xinh đẹp

Ngôi nhà không tiếp người lạ

Cái xóm của tôi, nhà nào cũng có những câu chuyện riêng, nếu có vào nhà mà hỏi về chuyện ma, tôi chắc chắn các bác sẽ được nghe kể đến mức ai yếu bóng vía thì tối đi tiểu vào bô nhé .
Riêng, có 1 căn nhà, ba tôi phải mệnh danh nó là nhà khó, không phải là khó khăn, mà là khó chịu. Đố ai người lạ vào ngôi nhà đó, ngủ qua đêm được ở đó mà sáng mai không tạm biệt chủ nhà vội vã xách đồ ra về, mà ko có 1 lời giải thích nào. Nhưng ba tôi thì ở được, ngủ được, vì cái ngôi nhà đó là ngôi nhà bên cạnh nhà 89 của tôi, nó số 87 trên đường Nguyễn Thị Minh Khai, ai vào Hội An thì liếc vào xem nhé . Nhà đó trước đây của bạn bà nôi tôi, đầu tiên khi vào Hội An thì nội tôi ở thuê nhà 87, khi có tiền thì mua nhà 89 và dọn qua đó ở. Kể về ngôi nhà 87 ấy, là không biết bao nhiêu chuyện li kì, rùng mình.

Lúc trước bà nội tôi bán bún bò Huế, quán bùn bà O nổi tiếng hội an lúc đó của nội tôi nghe nói chỉ đại gia mới vào ăn, chuyên phục vụ sĩ quan cao cấp nhé. Đêm hôm đó là ngày không trăng, thường thì làm bún phải ninh cái nồi nước dùng từ tối cho đến sáng, và cứ bỏ cuổi vào để đó, củi hết thì thôi, sáng mai đã có nồi nước dùng ngon rồi. Đêm đó, ba tôi ngồi học bài gần cái bếp, mà nó cũng chẳng phải là bếp, chỉ là 2 chồng gạch 2 bên, củi khô ở giữa. Lửa cháy đều đều, lâu lâu lại nghe nổ lốp bốp từ những cây củi ẩm, thì từ phía mương sau nhà, có 1 bóng thằng bé nhỏ, ba tôi đoán chắc khoảng 6 7 tuổi gì thôi, lội từ dưới mương lên, mở nắp nồi bún ra, ba tôi chạy ra thì nó đã đi mất rồi, ổng tiến lại gần thì văng vẳng phái sau mương nghe 1 tiếng chủm, như có người nhảy xuống nước vậy, rồi những tiếng vỗ sóng như người ta bơi. Bực mình tưởng có thằng nhỏ nào phá nổi bún, ổng nói lớn " đờ mờ mi quay lại đây ta đánh đó nghe" rồi tiếp tục vào giường ngồi đọc sách.
Nào ngờ đâu, cái bóng đen đó không phải là người, nó chắc là thằng nhỏ nào ham chơi rồi chết trôi ở dưới mương, con nít chết đi, hồn nó cũng con nít lắm, nó quấy phá, và nhiều lúc là thâm độc nữa.
Đêm hôm đó, ba tôi giăng mùng đi ngủ, giăng xong vừa ra đi tiểu thì thấy nó, thằng nhóc đó, nó chạy từ cửa bếp vào nhà trong, bứt cái dây treo mùng, rồi chạy ra phía ao, nhảy xuống bơi đi. Ba tôi bắt đầu suy nghĩ, chẳng có thằng bé nào giờ này lại dám bơi ngoài mương, quái lạ, chắc là mình chọc nhầm thằng nào chết trôi rồi.
Nghĩ vậy thôi, chứ ba tôi không sợ, ổng đi ngủ bình thường, mai mở mắt dậy thì thấy 2 bên dây mùng đã bị đứt rồi, ổng cũng hơi sợ, ko phải sợ nó, mà là sợ những gi nó sẽ làm để quấy phá ba tôi, vì cái tội lỡ miệng mà thách nó.
Đêm hôm đó, ba tôi quyết định ngồi canh nồi bún. Ba tôi núp phía sau cánh cửa. Đúng giờ, nó lạ bơi lên, người lấm lem bùn, lần này ba tôi nhìn rõ mặt nó, nó xanh xao lắm, như trẻ em bị lạnh mà không được mặc áo quần vậy. Người nó hình như chỉ có cái quần bằng vải màu sờn. Riêng phần đôi mắt, ba tôi nhớ rõ như in, chưa bao giờ ổng thấy đứa con nít nào có đôi mắt u buồn như thế, nó ảm đạm, tưởng chừng như sâu hóm vậy, như trách ai điều gì ai oán lắm, chắc lúc chết nó đã nhìn thấy điều gì đáng sợ và rồi ánh mắt lúc đó theo cái hồn ma này đến đây. Ba tôi nhìn nó, ổng thật gan dạ lắm, chẳng sợ, chỉ hơi khiếp vì đôi mắt ấy gợi cho ổng cảm giác bất an. Thằng nhỏ ở nắp vung ra, rồi ném cục đá vào trong nồi. Ba tôi lặng im, không nói gì, không làm gì. Nó nhìn quanh, nó cũng đứng im, chỉ nhìn, khoảng không im lặng lạ thường, rồi nó như buồn bã điều gì đó, quay đi, nhảy xuống mương, bơi đi mất. Ba tôi vội vào nhà, đem bó nhan ra thắp, rồi khấn gì đó, đổ nồi bún lun, vậy là sáng mai nội tôi nghĩ bán. Từ đêm đó, nó không tới nữa, ba tôi cũng bớt mệt vì những trò quấy phá của nó.
Ở với ma một hồi cũng quen, coi nó như 1 phần của cuộc sống vậy. Ba tôi can đảm chắc là do ổng thấy nhiều rồi, chứ còn tôi, giờ tôi cũng gọi là can đảm, nhưng là vì tôi chưa thấy, và tôi tin vào đấng quyền năng hơn ( không phải truyền đạo nhé ).
Quay lại chuyện ngôi nhà không tiếp khách lạ, có 1 câu chuyện mà khi nhắc tới ngôi nhà, những người trong xóm cũ ai cũng biết, ai cũng kể rành rọt, và tôi cũng biết rất rõ, vì nó diễn ra khi tôi đã biết nhận thức được thế nào là ma quỉ, là nổi sợ khi có người nào đối diện với nó.
Vào năm tôi học lớp 4, có gia đình đó từ Kinh Tế Mới chuyển vào ở, gia đình gồm vợ chồng, một đứa con gái bằng tuổi tôi,và 1 đứa nhỏ hình như chỉ có 3 tuổi thì phải. Mô tả về căn nhà ấy, chỉ có 1 từ là u tối. Cảm giác đầu tiên vào căn nhà ấy, là rất mát, mùa hè nóng nực mà bước vào đó, nằm xuống cái sàn xi măng lắng kít là sướng nhất, riêng gia đình tôi thì vào ngủ bình thường, còn người khác thì đố mà ngủ được. Ngay khi bước vào nhà, nhìn trước mặt đã là bàn thờ. Bàn thờ được đặt trên 1 bệ xi măng to, có 1 tấm rèm che lại, nó đen thui vì ko có đèn điện gì hết, chỉ 2 bóng đèn quả ớt hẩm hiu thôi. Hằng ngày đi qua đi lại đều cố gắng không nhìn vào bàn thờ, vì sợ. Những ảnh người đen trắng được chụp hay vẽ gì mà thần thái lắm, như nhìn thẳng vào mặt mình, nhiều lúc nằm ngủ trưa bên nhà đó, tôi cố gắng lắm mới làm liếc lên bàn thờ, chỉ sợ người trong ảnh nháy mắt 1 cái, thì tôi chắc cả đời không dám qua nhà đó nữa.
Trưa hôm đó, chính xác là 2 giờ trưa, thì má tôi mới ngạc nhiên khi thấy bà Bộ ( vợ bác Bộ) ôm con ngồi khóc trước nhà. Má tôi chạy qua hỏi thì bà bộ chỉ nói ngủ trưa 1 mình ở cái nhà này không được chị ơi, đang ngủ thì nằm mơ thấy có bà nào cầm gậy, bã rượt em chạy quanh nhà rồi đánh con em bầm người, con em khóc thét lên rồi em tỉnh dậy, thì thấy con em đã khóc rồi, em sợ quá ôm hén ra đây ngồi, chờ anh Bộ về mới dám vào nhà. Má tôi biết rõ, ngôi nhà ấy, chỉ có người nhà hoặc người thân ở được, có lẽ vì người ngày xưa trong ngôi nhà ấy chẳng muốn ai nằm trên cái chổ mà họ đã nằm, hít cái bầu không khí mát mẻ mà họ đã hít cả.
CHiều, 6h30 chiều thì bác Bộ về, bác đi làm công ty tre đan ở cách nhà cũng hơn 1km, về tới nhà đã nghe tiếng bà Bộ ôm con chạy ra khóc sướt mướt, kể lại chuyện giấc mơ hồi trưa. Bác bộ nghe chuyện, ôm 2 mẹ con rồi dìu vào nhà, bác Bộ cũng gan dạ như ba tôi, có phần hơi trầm lặng, ít nói. Đêm đó bác qua nhà tôi, ngồi ún trà hút thuốc rồi bàn chuyện gì đó với ba tôi. Ba tôi kể là bác hỏi về lịch sử ngôi nhà, thì ba tôi kể là từ lúc ba tôi đến, thì ngôi nhà nó đã là vậy, nó đã ma mị, đã có bàn thờ ngay tại cái vị trí đó. Qua 2 đời ở ngôi nhà đó, cái bàn thờ có thêm 2 cái ảnh trắng đen của con trai và chồng bà chủ nhà thì phải.
Bác bộ và ba nói chuyện rất lâu rồi bác xin phép ra về, khuôn mặt đầy trầm tư lo lắng. Đêm đó nhà bác Bộ ngủ ngon, sáng mai bà Bộ còn qua khoe là ko có thấy mơ mộng gì nữa, hình như có bác Bộ ở nhà, thì nhà yên ổn vô cùng, bình yên lắm.
Thế mà, có 1 chuyện xẩy ra khiến gia đinh bác Bộ quyết định trả nhà...
Mọi ngày bác bộ tranh thủ trưa là chạy về ngủ ở nhà, 1h30 thì đạp xe lên chổ làm, để tránh tình trạng bà Bộ nằm mơ rồi hoang mang. Hôm đó, bác bộ bị té xe, trầy xước sơ sơ, nhưng cái chân đau đi tập tễnh nên nghĩ làm, về nhà ăn ngủ.
Đêm hôm đó trời mưa, cơn mua đầu hè, nặng hạt, xóm toàn là nhà tôn, nghe tiếng tôn kêu ầm ầm rộp rộp mỗi đợt là đoán trận mưa này sẽ còn dài lắm,to lắm. Sấm chớp ầm ầm, gió thổi mạnh...
Bác bộ đang ngồi uống trà ở nhà trên, nhà dưới là phòng ngủ của bác bộ và bà bộ. Bà bộ lúc đó đã ngủ rồi. Ngồi ún trà hút thuốc được 1 lúc thì bác cũng buồn ngủ, thời trước làm gì có tivi, với người lao động nhưu bác bộ thì vui nhất là tối tối làm li trà, kéo vài điều thuốc rồi ôm vợ ngủ. Bác lê đôi chân còn tập tễnh ra phía sau nhà, định đi tiều rồi vào ngủ, thì thấy bà Bộ. . bà Bộ đag đứng giữa trời mưa, ướt chẹt nhẹt như chuột lột, đứng sững sờ ra phía cái mương nước rồi bước từng bước tiến lại gần cái mương hơn...Bác bộ thấy vậy, tập tễnh chạy ra : " Em ơi mưa gió vào nhà em. làm chi ngoài nó rứa", vừa nói, bác vừa cố gắng tập tễnh và chạy cà thọt ra chổ bà Bộ. Bỗng nhiên bà Bộ chạy rồi nhảy chủm xuống mương, rồi chìm nghĩm. Bác Bộ lúc đó mới la ré, kêu cứu um xùm. " Bà con ơi, cứu con vợ tôi, cứu....". Nghe tiếng kêu thất thanh vang trong đêm mưa, tôi ôm sầm lấy ông anh, 2 thằng ngồi co ra trong xó giường, ba má tôi thì quơ cái đèn pin bươn qua nhà ông Bộ, đạp cái hàng rào bằng tre mục nát giữa 2 nhà mà nhảy qua, thấy ông bộ đang chỉ chỏ gì đó dưới mương. Bà con lối xóm cũng qua, đập cửa rầm rầm. Lúc đó thì từ nhà bếp, cánh cửa nhà bếp mở ra, con bé Na, con bé bằng tuổi tôi với đôi mắt mớ ngủ, hỏi ba có chiện gì mà ré vậy ba, trộm hả ba, thì ông Bộ càng khóc thêm nữa. Ba má tôi chỉ biết đứng bên, dìu ổng dậy, kéo vào nhà, vào tới cánh cửa phòng ngủ của 2 vợ chồng thì mới phát hiện cửa khóa bên trong. ( cái loại khóa kéo qua chứ không có hiện đại như bây giờ). Ông Bộ mới bừng tỉnh, như quên hẳng cơn đau, ông xô cửa, thì thấy bà Bộ...
Bà Bộ đang nằm trên giường, hình như vẫn ngủ ngon. Con bé Na vội chạy lại bên mẹ, phái bên cạnh dường, thằng bé vẫn nằm trong nôi ngủ say. Bà Bộ nãy giờ nghe la hét vậy mà vẫn ngủ sao?, bé Na lay lay mẹ, thì phát hiện ra mẹ nó đã ngất từ lâu rồi. Ba má tôi chạy lại xem, thì ra bà Bộ bị sốt cao, hình như cơn sốt làm bà Bọ ngất luôn.
Đêm hôm đó, ba má tôi trực bên nhà bác Bộ, bác thì ở bên giường bà Bộ, cạo gió, sức dầu, chườm khăn đủ thứ, rồi sáng mai, ngay sáng mai, khi bà Bộ tĩnh lại, nhà đó dọn đi, chỉ kịp nói lời cảm ơn tới ba mà tôi và hàng xóm. Từ đó, ít khi tôi gặp lại nhà bác Bộ.
Chuyện ma nhà số 85.
Nhà số 85 nằm ngay cạnh nhà số 87, cái nhà với những hồn ma luôn gây sợ hãi cho những người xa lạ.
Câu chuyện này diễn ra vào thời buổi Internet bắt đầu đổ bộ vào Hội An, cái quán net nhà số 85 lên là HT, là một trong những quán net đầu tiên tại Hội An bấy giờ, làm ăn khấm khá lắm, sau này thì lụi dần vì không cạnh tranh nổi các quán khác.
Năm tôi học lớp 7, thì xẩy ra chuyện, một chuyện rất bình thường nhưng sau đó lại trở nên ma mị.
Bà Năm, chủ của ngôi nhà 85 ấy,đêm đó qua đời. 12h đêm, ông Năm đập cửa nhà tôi :
- Anh T ơi ( ba tôi), qua giúp dùm nhà tôi cái, bà già bã mất rồi.
- Dạ.
Ba tôi chỉ kịp đáp vậy trước khi khoác cái áo sơ mi, mặc cái quần dài rồi chạy qua nhà bà Năm. Anh em tôi ôm nhau sợ lắm, nhà tối thui, 2 thằng nghe có người chết mà nghĩ lại những lần bà Năm qua nhà ngồi chơi, ngồi ngay chính cái giường này, thì càng sợ hơn nữa, ngồi trùm mền co ro.
Việc đầu tiên ba tôi làm là đập cửa nhà ông Ba Mia, ông bán tạp hóa để mua vàng mã, hương đèn. Mua xong ba tôi chạy qua nhà bà Năm thì thấy bà đang nằm trên giường, tay chân cứng đơ…đã tắt thở…chết….
Có một điểm lạ, đó là bà Năm chết không nhắm mắt, ông Năm có vuốt thế nào cũng không xuống. Ba tôi thắp 2 cây đèn để trên đầu giường, đốt ít vàng mã rồi lấy 1 tờ giấy vàng mã màu vàng ụp lên mặt bà, và…máu trong mắt bà chảy ra, chảy xuống cả gối, cái gối máu trắng kê đầu bà, thật kinh hãi, ông Năm lùi lại, ba tôi cũng vậy, chỉ biết đứng im vậy mà nhìn.
Một lúc sau thì máu cũng hết chảy, ông Năm lau máu, ra ngoài cửa đốt hết vàng mã, rồi cả 2 ngồi thức canh các xác bà Năm tới sáng.
Sáng hôm sau, con cháy đã về, chưa đầy đủ lắm nhưng nhà bà Năm đã nhiều người, bây giờ thì mọi nổi sợ hôm qua đã tan biến đi rồi, lũ trẻ em thấy người đông cũng bon chen qua xem, rồi cũng bị đuổi đi hết.
Tưởng chừng cái chết của bà Năm chỉ đáng sợ vậy thôi, nhưng những chuyện sau đó, làm cho ai đi qua nhà bà Năm đều cố đi nhanh, thật nhanh mà không dám nhìn vào cái nhà ấy.
Đêm đêm, ông năm nằm ngủ, đều nghe thấy tiếng xoong nồi len ken, tiếng rửa chén, nước chảy như ai đó đang ngồi rửa chén vậy. Ông bật dậy chạy ra phía sau, thì thấy nước vẫn đóng, chỉ có chén bác thì bị lục tung lên, những cái chén ông năm ăn chưa rứa thì lại không nằm trong thau nước, mà lại nằm ở ngoài, ông Năm quả quyết là ăn xong là bỏ vào thau, mai rửa sớm, vậy mà nhìn lại thì thấy nó nằm ở dưới cái vòi nước, như ai đó chuẩn bị đem ra rửa.
Ông Năm còn gặp nhiều thứ về buổi đêm nữa. Đang nằm ngủ thì đèn tự nhiên bật sáng, dậy tắt nằm vài phút thì nó lại bật lên, Ông năm phải vào bàn thờ thắp hương cho bà Năm thì hiện tượng đó ko còn nữa.
Ông năm đem những chuyện đó kể cho ba tôi, ba má tôi khuyên ông nên hương đèn thường xuyên, qua 49 ngày thì sẽ hết thôi. Tôi thắc mắc không hiểu tại sao lại là 49 ngày, nhưng người chết thì lúc nào cũng có cái lễ 49 ngày, chỉ biết là sau 49 ngày, hồn ma sẽ không được về nữa.
Trong nhà ông Năm, mọi chuyện đã yên ổn, nhưng ở ngoài nhà, phía trước nhà ngay mặt tiền đường cái, thì lại không bình yên chút nào. Có nhiều người quả quyết rằng khi họ đi xe qua, thì thấy bà Năm đứng trước cây Mận ở ngay trước nhà, mà cứ nhìn lên cây mận hoài, tóc tai bù xù, nhìn tội lắm. Họ chỉ thấy vậy, rồi chợt nhớ ra bà Năm nhà này chết rồi mà !!!, thì nhìn lại đã không thấy bà Năm đâu. Riêng cái cây Mận, từ lúc bà Năm chết, cây Mận mọc trái chua chát, không còn ngọt như xưa nữa, tụi nhỏ trèo lên hái mận thì chẳng bao giờ ăn đc, mận gì mà chua và chát dã man, quái lạ vô cùng, chỉ cách đây 1 năm, nó còn ngọt và chấm với muối ớt là hết chê.
Gần tới ngày thứ 49, thì câu chuyện về bà Năm một lần nữa làm cả xóm xôn xao lo sợ :
Bà H, bà này xa quê từ lâu mới về, nhà bã ở gần Chùa Cầu. Hôm đó 9h tối, bà H đi lên khu ăn ún buổi tối của xóm tôi ăn trứng vịt lộn và ún sữa đậu nành. Đi ngang qua cây mận thì thấy bà Năm, bà Năm ăn mặc cũ kĩ, tóc tay bù xù và bà H chú ý đến khuôn mặt bà Năm, nó nhợt nhạt, như người bị ốm vậy, đôi mắt thì hơi đỏ, vì trong đêm tối, leo lắt cái ánh đèn đường xa xa bị bóng cây mận che khuất, mắt bà Năm trông buồn thảm lắm. Thấy bà Năm đứng đó, bà H lại hỏi :
- Cô Năm, cô làm chi tối rồi còn ra đứng đây, vào nhà đi trời lạnh kìa cô.
- Cô đứng đếm hoa mận,mấy hôm nữa cô không còn ở đây nữa. – bà Năm trả lời
bà H nghe vậy mới tò mò, hỏi bà Năm :
- Ủa chứ cô chuyển đi đâu hả cô ?
thì bà Năm mới uhm một tiếng, tiếng uhm như mang theo tiếng nấc, rồi bà năm lẳng lặng vào nhà. Bà H thì lại đi tiếp, để lại trong lòng bao nhiêu suy nghĩ, không biết tự nhiên bà Năm lại chuyển đi.
Sáng hôm sau, bà H trong giờ ăn sáng,( xóm tôi có cái hay là buổi sáng tập trung tại 1 khu vực, rất nhiều hàng quán, ăn sáng trò chuyện rôm rả lắm), bà H mới đem câu chuyện hôm qua kể với mọi người, ai nghe cũng đều sợ sệt, rồi họ im lặng, chỉ nhìn nhau, cố gắng lãng tránh ánh mắt tò mò của bà H. Bà H thấy vậy càng không hiểu, bã hỏi có chuyện chi mà sợ sợ rứa, thì nhận được 1 câu trả lời duy nhất của cô chủ quán cháo :
- BÃ CHẾT GẦN 49 NGÀY RỒI. !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cái câu trả lời đó như lặp lại cả trăm lần trong đầu bà H, bà đã gặp ma, đã nói chuyện với ma….Bà H cứng người, mọi người mới qua vịn vậy bà H không thôi bã té ngữa ra thì mệt. Sáng hôm đó, mọi người cố ăn nhanh rồi giải tán sớm, ai cũng không dám nhìn vào cây mận nơi bà Năm hiện hồn về.
Qua 49 ngày, đúng là bà Năm không về nữa, nhưng cây mận từ đó mọc trái không ăn được, và người trong xóm, như đã cho vào tiềm thức, luôn né cái cây mận đó mỗi khi phải đi qua…
Chổ cây mân đó cũng có nhiều vụ tai nạn, nhẹ thì trầy xước, nặng thì gãy chân, có đứa thì lũng dạ dày.

Truyện ngắn: Hảy yêu một chàng trai biết rửa bát

Thứ Tư, 29 tháng 7, 2015

Từ lúc chúng ta giận dỗi nhau đến bây giờ

Kính thưa vợ :
Em cảm thấy như thế nào khi ở nhà ngoại ?
Từ lúc chúng ta giận dỗi nhau đến bây giờ, em đã bỏ nhà ra đi được 38 tiếng 37 phút, thời gian này còn cách kỷ lục em bỏ đi cao nhất trong lịch sử là 4 giờ 21 phút. Anh biết em đang chờ đợi anh đến tận nhà ngoại để xin lỗi, anh cũng đang chuẩn bị làm như vậy, nhưng anh hy vọng em có thể kiên trì đến cùng, thiết lập một kỷ lục mới trong lịch sử bỏ nhà ra đi của em.
Anh ở nhà mọi thứ đều rất tốt, xin em đừng nhung nhớ. Mặc dù, trước lúc ra đi, em đã kịp lấy được thẻ ngân hàng cất trong ngăn tủ, tuy nhiên em đừng lo lắng anh sẽ sống bằng cái gì, bởi vì anh vẫn còn một chút tiền lẻ giấu dưới giường của con . Thực ra thì tiền mặt thuận tiện cho việc sử dụng hơn em à. Anh đã mua 5 chiếc áo sơ mi, 7 chiếc quần lót và 12 đôi tất, ước tính mỗi ngày có thể mặc một chiếc cho đến ngày em quay về. Tất cả đều là hàng hiệu, mặc dù hơi tốn kém một tí ……
Về vấn đề ăn uống em cũng không cần bận tâm, trong những ngày không có em, anh đành phải cố gắng đi ăn nhà hàng. Bạch tuộc, tôm hùm, vây cá mập… chúng sợ anh một mình cô đơn, nên ngày nào cũng nằm làm bạn với anh. Thực lòng không muốn, nhưng anh vẫn cứ phải bầu bạn với chúng, không có cách nào khác, em biết mà, anh rất sĩ diện.
Điều khiến anh khó chịu nhất là cô gái mới chuyển đến căn nhà đối diện, hầu như ngày nào cô ấy cũng sang nhà mình mượn lọ mắm, lọ muối, củ hành … Nhưng em đừng lo, anh sẽ không bao giờ phạm sai lầm đâu, về mặt này em cứ phải có niềm tin vào anh.

Còn về hoa cỏ trong vườn, anh muốn để chúng thích ứng với môi trường sa mạc nên tuyệt đối không cung cấp nước cho chúng, việc này có lợi cho tiến hóa giống loài, nên em cứ yên tâm . À đúng rồi, con mèo nhà mình cũng theo em về nhà ngoại rồi chứ nhỉ ? Anh đã không nhìn thấy nó hai ngày nay rồi.
Em cũng không phải lo lắng về hai cậu em vợ đáng yêu trong phút xúc động sẽ tìm anh tính sổ đâu . Hôm qua, anh đã mời họ đi nhậu một bữa linh đình, nhân tiện cũng kể với hai cậu vài chuyện nhỏ nhặt giữa hai vợ chồng chúng ta. Hai cậu nghe xong nắm tay anh khóc nức nở : “Anh rể, anh vất vả rồi.”
Anh sẽ đến đón và xin lỗi em, nhưng mà em cứ yên tâm ở bên nhà ngoại một thời gian cũng được, lâu lắm rồi mới có dịp về thăm bố mẹ, hai cụ già rồi cũng cần có người chăm sóc.
p/s : Nếu như ngày mai em vẫn không quay về, cô hàng xóm hẹn anh đi ăn cơm trưa anh sẽ đi đấy nhé, đằng nào ở nhà một mình cũng buồn, cứ từ chối người ta mãi cũng không tiện.
Thương em và nhớ em.
Tạm biệt !
————————————————————————————————————————————————————————-
Chồng yêu quý !
Cảm ơn anh đã viết thư cho em.
Em ở nhà ngoại mọi việc đều rất tốt, anh không cần phải lo lắng. Quên nói với anh, tất cả tiền trong thẻ của anh đã chuyển khoản hết sang thẻ của em rồi. Lẽ ra, em có chút lo lắng về tình hình tài chính của anh hiện tại, nhưng mà thấy anh nói không cần thẻ ngân hàng anh vẫn có cuộc sống sung túc như vậy, em cũng bớt đi một gánh nặng trong lòng.
Ngoài ra, em có lòng nhắc nhở anh, trong tủ dưới nhà bếp vẫn còn có 2 thùng mỳ tôm, tuy bây giờ anh toàn làm bạn cùng sơn hào hải vị, nhưng mà em hơi lo lắng, có thể vài hôm nữa thôi bạch tuộc, tôm hùm, vây cá mập… bận rộn công việc lại không có thời gian đến thăm, anh sẽ cần đến 2 thùng mỳ tôm ấy.


Thay em gửi lời hỏi thăm đến cô hàng xóm, cuối tháng này đến hạn trả tiền nợ mua nhà rồi, đến lúc đó anh không muốn tạm biệt người bạn mới cũng không được. Đúng rồi, hoa nhà mình anh đừng bao giờ tưới nước nhé, em trồng toàn cây xương rồng thôi. Mèo đang ở cùng em, anh cũng không cần phải phí công đi tìm.
Hai em trai đáng yêu của em chắc chắn sẽ không tìm anh làm gì, bởi họ cứ khuyên em nên ly hôn, tìm một người đàn ông khác xứng đáng hơn anh.
Bây giờ em mới cảm thấy về nhà mình thật tuyệt , không phải vất vả mỗi ngày giặt giũ nấu nướng, có thể tự do đi mua sắm, thực sự rất hạnh phúc !
Chúc anh ngày mai đi chơi vui vẻ với cô hàng xóm, em nghe người ta nói bạn trai mới của cô ấy là một huấn luyện viên quyền anh, cũng không biết là thật hay giả. Anh đi chứng thực dùm em nhá!
Chào thân ái và quyết thắng.

truyện ngắn: Con gái là con nhà người ta

truyện ngắn: Con gái là con nhà người ta, Cứ đến lễ giỗ của mẹ thì tôi lại nghe mấy đứa em nhắc chuyện mẹ chồng nàng dâu, đứa nào cũng nói mẹ thương tôi hơn con gái.

Thợ sửa máy bơm nước tại tphcm giá rẻ.

Trong gia đình, mẹ chồng nàng dâu thường hay xảy ra chuyện bất hòa, vì vậy trước lúc lấy chồng, tôi rất thích nghe mẹ kể về chuyện mẹ làm dâu của bà nội, mục đích là để học hỏi, sau đó rút ra cho bản thân mình chút ít kinh nghiệm. Và câu chuyện dưới đây là câu chuyện có thật trong gia đình tôi.
Trước ngày anh dắt tôi về ra mắt với gia đình, đêm hôm ấy tôi cứ trăn trở mãi, vì tiếng đồn mẹ anh là người khó tính nên tôi rất lo lắng, nhưng rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến.
Vừa đi tới cổng nhà anh, tôi đã nghe mấy đứa trẻ con trong nhà kêu lên: “A, chị dâu mình kìa!". Tôi rụt rè bước chậm lại, anh kéo tay tôi đi tới, vừa vào bên trong nhà, anh giới thiệu tên tôi cho ba mẹ anh và cả nhà cùng biết. Tôi cố gắng giữ nét tự nhiên để chào hỏi lại, mấy đứa em nhỏ xấu hổ nên chạy ra ngoài cửa nấp ló, rồi ngoắt tay nhau, mấy đứa chạy tuốt xuống nhà sau. Bây giờ chỉ còn lại ba, mẹ, anh và tôi.

Sau vài mươi phút trò chuyện, tôi xin phép ba mẹ anh ra về thì mẹ anh nói: "Gia đình nghe hai đứa con quen nhau từ lâu nhưng hôm nay mới biết mặt. Nếu hai đứa thật sự thương nhau thì hai bác sẽ hẹn ngày mang trầu cau sang hỏi cưới. Ý của con thế nào, cho hai bác biết?". Nói thật, tôi đã chờ đợi gần hai năm để được nghe câu hỏi này, nhưng khi mẹ anh nói vậy, bất thình lình tôi không thể trả lời được. Thấy tôi bỡ ngỡ, ba anh đỡ lời: "Mẹ thằng T, bà khoan hỏi vội, để vài hôm cháu nó suy nghĩ rồi trả lời sau. Thôi cháu về đi, cho hai bác gửi lời thăm sức khỏe anh chị bên ấy nghe cháu!". Tôi chỉ "dạ", rồi khe khẽ cảm ơn hộ thay lời ba mẹ của mình.

Đem câu chuyện kể lại buổi ra mắt ngày hôm đó cho ba mẹ tôi nghe, mẹ tôi nhận xét rằng mẹ anh là người thẳng thắn, có sao nói vậy, không hoa mỹ, những người như thế rất dễ gần gũi. Mẹ bảo tôi: "Sau này về làm dâu, con phải học theo cách sống của gia đình bên ấy, nhập gia phải tùy tục. Người xưa hay nói dâu hiền là con gái, rể thảo là con trai, gia đình nào may mắn cưới được dâu hiền, thì có khi còn được gia đình nhà chồng quý hơn cả con gái ruột của mình".
Sau ngày cưới, chồng tôi trúng tuyển nghĩa vụ quân sự, gần 5 năm trời anh ấy chỉ về thăm nhà được một vài lần. Chồng đi bộ đội, tôi ở nhà với ba mẹ và 5 đứa em chồng, đứa nhỏ nhất chỉ mới 4 tuổi. Thời đó ai cũng nghèo nên chật vật lắm, nhưng may mà gia đình nhà chồng sống rất hòa thuận, nề nếp. Mẹ chồng tôi là người phụ nữ hiền lành, tâm lý. Việc gì dù nhỏ hay lớn, dù đúng hay sai, mẹ đều nói trước mặt con dâu, và nhẹ nhàng khuyên bảo. Không chau mày, cũng không nói bóng nói gió…
Lúc bụng mang dạ chửa, tôi bị thay đổi tính, mẹ bảo: "Người phụ nữ nào lúc mang thai cũng cọc cằn, nóng nảy, vài tháng sinh xong sẽ hết, con thèm ăn món gì thì cứ nói cho mẹ biết". Có lẽ tôi ở quê nên cái bụng cũng biết thân phận, chỉ thèm mỗi món khoai mì nướng mà mẹ phải lội bộ cả chục cây số ra chợ để mua nhưng không có. Cuối cùng, mẹ phát hiện ngoài bờ ao sau nhà có một cây mì, nhưng bị đất lấp gần tới ngọn, mẹ ì ạch nạy từng dề đất, từ dốc bờ ao phải đào sâu xuống gần 2 mét mới gặp được cái củ nhỏ xíu.
Nói thật, lúc đó ăn cái củ mì nướng ấy, tôi so sánh nó cũng giống như mình đang nạp vào cơ thể một nghị lực. Bởi cái công của mẹ quá lớn, và cái tình của mẹ quả thật vĩ đại cũng vì thương con dâu và đứa cháu nội. Đến ngày sinh nở, biết tôi có tính sợ ma, nên mẹ phải lấy đệm trải trước cửa ra vào để nằm... giữ ma cho tôi. Hàng ngày tắm rửa, xông hơ... đều do một tay của mẹ, mẹ ruột có đến cũng chỉ ngồi chơi một lát rồi về. Dịch vụ khoan giếng tại quận 9
Tôi chỉ có công sinh con, còn nuôi nấng hai đứa nhỏ thì mẹ đảm nhiệm lấy. Mẹ quán xuyến từ việc đồng áng cho tới công việc nhà, nhưng chưa bao giờ tôi nghe mẹ than vãn một câu. 1 năm, 2 năm rồi 10 năm... cho đến ngày mẹ mất tôi và mẹ vẫn chưa có một lần va chạm. Mẹ có tới 4 đứa con gái, nhưng trước ngày mẹ đi xa, mẹ nắm tay tôi dặn dò nhiều thứ, mẹ nói: "Con gái là con của người ta, con dâu mới là của mẹ. Mẹ có theo ông bà rồi thì tụi con đùm bọc lẫn nhau, đứa lớn phải làm gương cho đứa nhỏ, mai sau con có là mẹ chồng cũng nên làm một người mẹ hiền, để gia đình trong ấm ngoài êm, thiên hạ không chê cười..." Tôi bị nghẹn ứ cổ họng nên chỉ nhìn mẹ rồi mặc cho nước mắt tha hồ tuôn chảy, vì căn bệnh ung thư mà mẹ chồng tôi phải chấm dứt cuộc đời ở tuổi 65.
Những năm tháng rau cháo qua ngày mà cả gia đình sống vui vẻ, giờ đây có của ăn của để mẹ lại bỏ người thân ra đi. Cứ đến lễ giỗ của mẹ thì tôi lại nghe mấy đứa em nhắc chuyện mẹ chồng nàng dâu, đứa nào cũng nói mẹ thương tôi hơn con gái, bây giờ mẹ mất tôi phải chịu cực. Nhìn con dâu lo chu toàn chắc chắn mẹ đang cười vui nơi chín suối.
Không thương sao được, về sống với mẹ tôi luôn luôn lắng nghe lời mẹ dạy, tôi biết mẹ chi tiêu khéo léo thì tôi cũng dè dặt đồng tiền, thấy mẹ cởi mở với bà con láng giềng thì tôi cũng cười tươi mỗi lần đối diện họ, mẹ ra chợ chọn hàng tôi nhìn đó mà học theo cách chọn đồ vừa ý của mẹ... Có những đêm hai mẹ con nằm thủ thỉ với nhau, mẹ kể về chuyện đời tư của mình, trong câu chuyện mẹ hay xen vào những câu tục ngữ, thành ngữ hoặc thơ ca dân gian… Nếu ai mới vừa đến nhà lần đầu họ cứ tưởng tôi là con gái, nghĩ lại càng thấy mình hạnh phúc.
Thật lòng mà nói, không ai đương nhiên mà khó, cũng chẳng ai dễ dàng đến mức con dâu muốn ngang nào được ngang nấy, tôi nhìn cảnh mẹ chồng nàng dâu xung quanh xóm giềng, đa số đều phát oải. Mẹ chồng nói một đằng, con dâu làm một nẻo, mẹ chồng nói một tiếng con dâu trả treo một trăm tiếng. Có khi con dâu hiền thục lại gặp bà mẹ chồng khó khăn vô địch... Như vậy thì gia đình làm sao tránh khỏi bùng nổ cho được, hai người phụ nữ xa lạ nhưng trong tương lai sẽ là người một nhà, nên tốt nhất phải hiểu và thông cảm lẫn nhau. Lúc còn sống mẹ chồng tôi thường nói: "Danh ngôn bảo rằng: Gương mẫu luôn luôn có hiệu nghiệm hơn là lời giáo huấn. Do đó bậc làm cha mẹ nên dạy dỗ con cái bằng cách làm gương".
Diễm phúc cho tôi là được làm dâu của mẹ, tôi học được ở mẹ rất nhiều điều. "Thanh cao, hòa đồng, kiên nhẫn và tính vị tha", đó là phẩm chất của người phụ nữ Việt Nam chúng ta, dù đời sống có hiện đại đến đâu chăng nữa thì cha mẹ của chồng chính là trách nhiệm của con dâu, vài tháng nữa đây tôi cũng đã là mẹ chồng, và tôi sẽ ứng xử với con dâu của mình như mẹ chồng từng dành cho tôi.

Qủy Ám. p2 - Tác Giả Trăng Cát

Chào các bạn hôm nay mình tiếp tục câu chuyện qủy ám thứ 2 mà mình được chứng kiến tận mắt. Nhưng trước khi kể mình xin chia sẻ một vài thông tin về ma qủy ở quê mình. Ở quê mình ai cũng tin là có ma hết, người chết thì thành ma mà. 
Xem thêm: 

Nhưng chuyện về con qủy thì không ai biết là từ đâu mà có con qủy nghe mấy cụ trong làng kể lại là ngày xưa cây cối bụi rậm nhiều qủy ở làng củng nhiều lắm. Làng mình mới có hơn 100 tuổi, trước đây chỉ có vài nhà thôi sau này người từ các làng khác tới ở nhiều nên tự khai hoang thôi. Cho nên ngày trước xóm nào cũng có qủy hoặc có thể chỉ là 1 con nhưng đi từ xóm này qua xóm khác. Mấy cụ bảo con qủy chỉ trêu ngta nghịch ngợm phá phách thôi chú nó chả hại ai, con qủy nó biết biến hóa ma nhà mình không đuổi được nó đi không làmj được nó nên nó có thể vào nhà ai củng được. Luôn tiện mình kể cho các bạn nghe về câu chuyện mà cả làng ai ai củng từng được nghe. Mình không biết là thật hay không nhưng nghe bố mẹ mình khẳng định 100% là có thật mấy cụ trong làng cũng nói là có thật thậm chí dân nơi khác còn rủ nhau tới xem còn mời cả công an huyện mang súng Ak về nữa. Chuyện xảt ra là vào năm 72 là năm Mỹ đánh phá miền bắc ác liệt nhất làng mình ở bên biển bờ biển nên ngoài bom từ máy bay ném xuống thì còn được ui ái thêm cả đạn pháo tàu thủy bắn vào nữa. Cho nên mọi hoạt động sản xuằt đều diễn ra vào ban đêm. Vì quê mình là miền biển nên đất cát không thôi, ngày xưa còn đói nên trồng khoai 100%. làng mình cũng được xã cấp cho 3ha đất trồng lúa cách làng hơn 2km bây nhà mình vẫn được chia 1sào. Lại lan man rồi. Chuyện là vào mùa thu hoạch khoai lang năm đó vào khoảng t5 âm lịch. Nhà em gái của bà nội mình có cây khế rất to tán lá rộng nên mọi người trong xóm thường mang dây khoai sang vườn nhà bà Giong phơi khô rồi mang vào gốc cây khế giã nhỏ tránh máy bay phát hiện. Tối đến bà Giong trở dây khoai thì thấy một đứa bé cũng đội nón làm theo mình. Bà nghĩ con gái mình nghịch nên quát bảo đưa nón vào nhà cho mẹ thì nó cười cầm nón chạy thẳng ra ngoài bụi, bà tính đuổi theo lấy nón về nhưng nghĩ là con mình nên thôi, bà dọa nó là mày ra đó ma nó nhát chết bà vờ đi vào nhà để con mình sợ mà đi vào nhưng vào nhà thì thấy con mình đang ngủ còn cái nón treo ở vách nhà thì biến mất.

Cách trị sẹo thâm hiệu quả nhất

Bà nghĩ là trẻ con hàng xóm nghĩ nên qua hỏi thì thằng nhóc hàng đã ngủ từ lâu. Thế là mất cái nón. Bà nghĩ bụng là chỉ con trẻ con hàng xóm nghịch thôi nhưng khuya rồi nên không hỏi nữa mà về đi ngủ. Sáng ra bà dậy sớm đi chợ thì thấy nón của mình treo ở bụi rưới hôm qua đứa bé chạy vào đó. Bà lại càng khẳng định đó là do trẻ con hàng xóm. Đến tối hôm đó do chồng bà biển về được nhiều cá nên bà phải nướng cá cả đêm dưới gốc khế. Nhìn ra vườn thì thấy một người mang chiếc tơi đang trở dây khoai ( ai dân Hà Tĩnh sẽ biết chiếc tơi, ngày xưa chiếc tơi gắn liền với con người Hà Tĩnh nắng hay mưa thì vẫn mang tơi nên mới có câu Hà Tĩnh 4mùa vẫn mang tơi. Có ai biết câu hát này thì hiểu " cùng em khoác chiếc áo tơi ra đồng, dù trời đổ nắng chang chang vẫn quàng") . Bà tưởng hàng xóm mới gọi vào nướng cá giúp bà với thì người đó quay lại nhìn bà cười và đi thẳng ra phía bụi rưới. Bà đang nghĩ không lẽ ma nhát mình thì từ ngoài bụi rưới một con chó chạy thẳng vào phía bà gần đến gốc khế thì biến mất. Có lẽ là ma nhát mình thật rồi, thôi cố nướng cho xong mẽ cá rồi nghĩ nghơi bà nghĩ thầm rồi tiếp tục nướng. Bà nướng thêm được khoảng chục con thì nghe thấy tiếng cành khô gãy, bà nhìn lên thì thấy trên cây khế thì thấy 1 con khỉ đang nhảy từ càng này sang càng khác, nó bẻ càng khô ném xuống rổ cá. Lúc đó bà biết là qủy trêu chọc nên quát mày để yên cho tao nướng cá ngày mai còn đi chợ kiếm gạo cho con tao không. Nếu không tao kêu người đến bắt mày bây giờ, mày đừng có làm ma làm qủy nữa ( bà gì mình được cái gan lì, có biết sợ ma qủy gì đâu. Mà cái thời bom đạn lam lũ quen rồi nên nhờn với ma qủy thì phải) . Nhưng nó đâu có sợ,nó tiếp tục rung cành cây để dọa bà, bà củng cầm đòn gánh giơ lên dọa nó. còn phá nữa tao đâm thủng ruột. Nó lại nhảy cành này qua cành khác. Không biết làmj nữa bà mặc kệ nó tiếp tục nướng cá. Nó thì lâu lâu lại rung cây và ném cành khô xuống đến khi bà nướng sắp xong mẻ cá thì nghe có tiếng người nói xong chưa cho tao 1 con. Nhìn quanh không thầy ai bà biết là nó xin nên vẫn tiếp tục nướng, nướng xong bà để lại 1 con và mang cá vào nhà cất lúc ra dẹp lò than thì con cá không còn nữa. Sáng hôm sau bà đi chợ sớm thì gặp bà hàng xóm vừa đi vừa chửi không biết hôm qua về treo cái tơi mới mua bên khém cửa mà bị ai lấy mất. Bà gì mình kể chuyện lúc tối và chuyện cái nón của bà cho bà hàng xóm nghe bà này nữa tin nữa nghờ nhưng khi về tới thì thấy cái tơi của bà treo ở nhà rồi. Hỏi chồng mới hay là sáng qua nhà bà Giong chơi thấy chồng bà Giong bảo lúc sáng đi canh thuyền về thấy cái tơi treo ngoài bụi rưới chắc hôm đứa nào bỏ quên nên mang vào, thấy giống của bà nên tui cầm về cho. Bà Tịnh kể cho chồng nghe chuyện bà Giong kẻ với mình, nhưng ông chồng bà Tịnh không tin nên khẳng định bà Giong ăn cắp và bịa chuyện.

Đơn xin hôn: cực vui và xúc động

Đến tối hôm đó thanh Niên trong làng tập văn công. ( nói là thanh cho oai chú chủ yếu là 12-14 tuổi thôi chỉ có 5-7 ngừời là 17-18 tuổi. Vì cái thời đó Thanh Niên đủ Tuổi 17-18 là con trai thì đi bộ đội con gái thì đi dân công hỏa tuyến người lên Đồng Lộc người vào Quãng Bình, Quãng Trị hết rồi chỉ mấy gia đình có con em hy sinh nên được ở nhà sản xuất. Thậm chí Ông nội mình còn gánh gạo vào tận Nam Thừa Thiên ) nói đến tập văn công chắc nhiều bạn không hiểu thì văn công tức văn nghệ bây h thôi nhưng ngày xưa đoàn hội nghiêm túc lắm nên đi tập củng chấm điểm chấm công. Khi thanh niên tập văn công về thì cũng đã khuya trăng vừa lên qua ngọn cây con trai bà Giong và bố mình cũnh đi xem mấy anh chị múa hát. Về tới nhà bà Giong 2người thấy 1 cô gái mặc đồ trắng đang múa giữa vườn chổ phơi dây khoai. 2người sợ quá vào gọi bà Giong và chồng bà Giong ra thì cô em xinh tươi vẫn múa hăng say. Thì chồng bà Giong quát đứa nào màm nữa đêm mặc đồ trắng múa như con điên thế, mày có về không máy bay nó bắn chết. ( số là thời Mỹ đánh phá có ai được mặc đồ trắng đâu mua vải trắng về là phải nhuộm màu gụ hoặc nhuộm bùn vì sợ máy bay địch phát hiện.) Vừa dứt lời thì bà Giong bảo là con qủy nó trêu bà 2 bữa rồi. Bà nói mặc kệ nó thì lát nó tự động đi thôi. Chồng bà thì sợ máy bay ném bom hơn nữa là sợ con ông bị nó dọa nên đánh liều cầm gậy ra đuổi nó đi. Ông chưa tới nơi thì nó cười rồi đi thẳng vào bụi rưới biến mất. Sáng hôm sau ông ông lấy một cây đinh 10 ra đóng vô cây rưới để đuổi nó đi. ( nghe mấy cụ cao niên ở làng bảo rưới là cây qủy hay ở nhất. Để đuổi nó đi thì đóng 1 cây đinh sắt thật to vào cây đó. Nhiều bạn thắc mắc tại sao không chặt luôn đi. Vì theo qua niệm của dân biển quê mình thì rưới hay còn gọi là Hoàng Anh Mộc là đem lại may mắn cho người đi biển nếu dùng gỗ rưới để làm mũi thuyền hoặc cọc mái chèo). Đến tối hôm đó mấy anh em bà con tập trung lại đến nhà bà Giong để giúp vợ chồng bà thái khoai lang để phơi làm đổi công mà có cả ông nội mình cũng đến. chồng bà Tịnh cũng qua chơi nên phụ giúp luôn.( Nói đến việc thái khoai để phơi khô thì mình kể luôn. Ngày đó làng không nhà ai có sân phơi chỉ 2 nhà con cháu địa chủ là còn 2cái sân võ sò. Nên phơi rất cực khổ. Cả làng phải gánh khoai vào bãi tha ma,phơi trên cát,nhưng cũng phải dành nhau chổ để phơi. Khoai khoai khô muốn nấu ăn thì phải ngâm vào nước xong rửa từng miếng cho hết cát) Tối hôm đó mọi người vừa thái khoai vừa nghe bà Giong kể chuyện con qủy. Cắt được 2 rổ khoai thì thì trăng củng vừa lên, bà Giong mang khoai lang luộc ra cho mọi người ăn. Mọi người vừa cầm khoai lên chưa kịp bóc vỏ thì con trai bà Giong chỉ về phía bụi rưới nói qủy vô rồi kìa. Từ phía bụi rưới một cụ già mang tơi chống gậy tiến thẳ về phía mọi người ngồi... Mình chót dại mang chuyện này ra kể chắc cả tuần mới hết chờ ngày mai tiếp tục nha... Mọi người ngủ ngon. Hôm qua có bạn hỏi qủy đực hay qủy cái thì mình xin trả lời là qủy đực nha. Vì thấy nhập vào con gái không thôi hjhj mấy bạn gái đóng cửa sổ lại nha.

chuyện giữa đời thương (THẬT 100%) - Tác Giả vũ văn tuấn tiến

Xin chào các bạn, biết web cũng lâu, đọc nhiều truyện của các bác thấy cuộc sống thật quá “tâm linh”, hôm nay êm cũng xin mạo muội kể lại 1 số mẩu chuyện. Trong đó thì có cả chuyện người thân nhà mình trải nghiệm, có cả chuyện nghe kể lại. Nào, các bác cùng đọc nhé! ĐÂY LÀ NHỮNG MẪU CHUYỆN THẬT 100%.

Xem thêm: thợ sửa máy lạnh tại nhà quận 1

Câu chuyện thứ nhất: quỷ kê
Câu chuyện này xảy đến với bố mình. Bây giờ bố mình vẫn hay nhắc lại chuyện cũ thời bố vẫn là thanh niên. Ngày trước gia đình ông nội thì không có của ăn của để, nhà lại đông con nên bố mình phải đi làm mọi việc để cho gia đình, kể cả trong những ngày tết. Tối hôm đấy là mồng 2 tết, bố với chú ruột mình (chú kém bố 1 giáp) cùng đi soi cá. 2 người cùng nhau vào trong xóm trên( nói là xóm trên chứ thực ra chỉ là 1 con đường cụt ngoằn nghèo, nhiều ao chuôm, bụi cây rậm rạp và soi tre, tối tăm, mấy chục năm rồi mà mình thấy cái xóm đó vẫn ghê lắm). Hai người đang đi thì nhìn thấy 1 con gà trống trắng đang đào bới tìm kiếm mồi ở gần cái rãnh nước. Chú mình tính bắt mang về nhưng lại sợ hàng xóm láng giềng vu cho cái tội ăn trộm, nên không dám bắt. Bỏ qua con gà này, hai anh em tiếp tục đi soi cá. lúc trở về vẩn thấy con gà ma hành động tìm mồi như lúc đầu. Trở về nhà kể cho ông nội nge, ông bả:” cứ bắt về đi, rồi mai mang sang xóm đấy hỏi xem nhà ai lạc gà, để nó ngoài đấy nó đi mất thì hoài của”. Lần thứ hai có ý định bắt con gà, bố và chú lại trở lại vào xóm đó, nhưng chả biết bằng cách nào con gà nó đã chui vào giữa bụi tre, không thể bắt được. Hai người đành trở về kể cho ông nội. Ông nội thấy tiếc của nên xách dao phá tre bắt gà, nhưng đi vào đến nơi thì con gà trắng nó lững thững đi ra giữa ao mà cất tiếng gáy giữa đêm. Sáng hôm sau, ông đem chuyện kể cho mấy người trong xóm thì họ đều bảo” tết nhất nhà ai có gà to đều thịt hết rồi, lấy đâu gà đi lạc, đấy là con gà ma đấy, may cho bố con nhà ông.”
Câu chuyện thứ hai: bị ma giun ám
Sự việc này thì chị gái e ( tên H, sinh năm 88), khi mới được 3 tuổi thì chị ốm yếu còm nhỏm. Chạng vạng tối hôm đó(chắc tầm khoảng 6,7 giờ gì thôi) chị khóc đòi theo mẹ đi mua thuốc. Đang đi thì tự dưng mẹ em thấy lạnh sống lưng, nhưng vẫn chưa thấy chuyện gì xảy ra. Trở về nhà an toàn, nhưng đến đêm thì mọi chuyện hoàn toàn khác. Chị H khóc thét, bụng cứ phình to bất thường. Trên bụng nổi nên từng cục như nắm đấm di chuyển. Bà ngoại em biết chuyện , chạy sang xem thì bảo bị giun nặng. Bà ngoại em ngày xưa bán thuốc nên biết bệnh ngay, cho uống thuốc tường là xong nhưng vẫn không tác dụng...Cả 1 đêm mất ăn mất ngủ, hôm sau thì bụng chướng lên to hơn. Giun đùn lên tận cổ họng, lo sợ lập tức gọi xe ôm đưa lên bệnh viện tỉnh. Đi đường nhiều ổ gà sóc lên sóc xuống nên chị H tạm thời không bị giun đùn lên tận cổ họng( ra cả mồm đấy các bác ợ). Vào bệnh viện, bác sĩ cho nằm viện 1 tuần tẩy giun cho nhưng cũng không ăn thua. Những ngày này chị lúc nào cũng có thể đi đại tiện, có lúc đi giữa đêm, bà em up cái rổ vào đống phân của chị. Sáng hôm sau, lan ra bằng cái rổ xề nhung nhúc toàn giun là giun. Đang lúc tưởng chừng tuyệt vọng thì ông họ em tên T lên viện thăm và đưa cho địa chỉ của 1 thầy trừ ma( ông thầy tên oánh ở hải phòng, ông oánh và ông T là bạn, đồng thời ông oánh cũng là bố nuôi của con trai ông T). Bố em lên đường đi về hải phòng, lái chiếc công nông lên tìm và xin ông cứu giúp. Kì lạ là như biết từ trước, ông bảo bố em” mầy đến đây thì con gái m ngừng khóc rồi”. Ông viết cho lá bùa rồi bảo về đốt và hòa với nước cho chị H uống, khi bố em về thì ông cũng dặn với theo sau” m về nó sẽ chào bố luôn, con ma nó phục tao rồi”. Quả thật ý như lời thầy Oánh đã nói từ trước. Chị H sau khi trừ tà xong thì béo tốt. Từ lúc đó đến bây giờ chị chưa phải tẩy giun lần nào mà đi khám bác sĩ cũng không hề thấy con giun con sán nào trong cơ thể.

Dịch vụ khoan giếng tại quận 9

Câu chuyện thứ ba: giọt máu trong trại lính
Anh trai em đi lính ở thái nguyên,rồi được gửi học ở trường thiếu sinh quân(ôn luyện 3 tháng để đi thi đại học). Lúc đó anh trai em cùng đi với thằng em họ, con cô ruột và 3 chiến sĩ cùng đi ôn, cùng ở 1 phòng. Toàn những người cứng bóng vía, dĩ nhiên vẫn tin vào tâm linh. Thằng em họ tên P, nó là thằng liều nhất. Hôm đó giữa trưa, sau khi ăn trưa cùng tập thể xong nó về phòng ngủ trưa. Nó mơ man bị mấy thằng áo trắng tìm bắt nó, nó tức mình vùng dậy chửi đổng cả phòng, xách dao chém xung quanh phòng. Hôm khác, trong buổi tập luyện, một chiến sĩ cùng phòng với anh trai em , nhìn thấy người phụ nữ trắng xõa bên cạnh cái bể nước, ông này hỏi người bên cạnh thấy gì không thì chả ai thấy gì. Anh chiến sĩ đấy về bị ốm nặng đưa lên bệnh xá mà chả khỏi, cấp trên không cho cúng bái nhưng khoảng đến 10 ngày thì cũng dần hồi người. Dịp khác, mấy anh em đang nhắm rượu trong phòng( chắc ăn vụng) tự dưng có giọt máu từ trên trần nhà nhỏ xuống.nhìn lên mọi người đều tái mét mặt, bỏ phòng sang phòng khác ngủ nhờ.
Lẽ ra còn nhiều chuyền kì lạ nữa, nhưng do tình tiết ngắn nên không có gì đáng kể. Em xin dừng bút, văn phong sơ sài mong các bác thông cảm.

Xem thêm: Dịch vụ khoan giếng tại quận tân bình

những lần gặp ma - Tác Giả Hân Nhỏ

Chào mọi người, mình là fan trung thành của Page lâu rồi. Không dài dòng, hôm nay mình xin được chia sẻ vài mẩu chuyện về những lần gặp ma trong đời.

Xem thêm: dịch vụ thiết kế website ngọc hoàng plaza

Part 1 : Ông ngoại về thăm.
Chuyện này xảy ra cách đây 11 năm, lúc đó mình 10 tuổi, đang kì nghỉ hè nên mình về nhà ngoại ở quận Ô Môn-TP Cần Thơ chơi cả tuần. Mình nhớ lúc đó đang ngủ trưa trong phòng của chị họ. Đang thiu thiu thì mình cảm giác là có ngón tay trỏ của bàn tay phải chọt vào mông mình ( mình thì mặc váy ). Ban đầu mình nghĩ là anh họ mình chọc ( anh họ con của cậu 9, nhỏ hơn mình 1 tuổi). Mình ngủ xoay người vào tường nên mình nói trỏng : Anh Cường hả?.... Không ai trả lời mình. Rồi thì mình phi một phát xuống giường, chạy thẳng ra nhà sau vừa chạy vừa la ma! ma!... Mình hỏi bà ngoại và mợ 9 mình là nãy giờ có thấy ai vô phòng chọc con hông? Bà ngoại và mợ 9 bất ngờ và nói làm gì có ai vô phòng, còn thằng Cường thì đi chơi game chưa về. Lúc đó mình thấy lạnh sống lưng. Bà ngoại nói chắc là Ông Ngoại nhớ mình nên về thăm, rồi chọc mình đó. lúc đó mồ hôi mẹ, mồ hôi con gì ta nói rớt lộp độp... Rồi mình đi te te ra nhà trước thắp nhang cho Ông, tuy là người thân nhưng thử hỏi bị bất ngờ như vậy bạn nào không sợ , có khi tè ra quần nữa.

Mẹo trị thâm vùng da dưới cánh tay


Part 2 : Hồn ma ở nhà Dượng 4.
Số là vào năm 2013, mình thi ĐH ở trường ĐH Cần Thơ nhưng ở nhà dượng 4 mình ở tận Bình Thuỷ , đỡ phải mướn trọ. Nhà dượng 4 mình ở dưới dốc cầu Rạch Chanh ( bạn nào ở Bình Thuỷ-Cần Thơ biết rõ ). Xin nói thêm là dưới dốc cầu có con đường mòn dẫn vào nhà dượng 4 mình, gần đó có vài ngôi mộ. Đường đất nên những ngày mưa rất lầy lội... Mình ở nhà dượng 8 ngày, 3 ngày đầu trôi qua yên ổn, đến ngày thứ 4 thì mọi thứ không như là mơ nữa. Mình thi xong khối A1 là ngày 5/7. Đêm đó mình ngủ ở nhà sau, giường mình nằm sát bên cửa sổ. Mà xui sao bữa đó cửa sổ quên đóng lại. Thi xong dc xả hơi 3 ngày chuẩn bị thi khối D nên mình thức khuya nt với vài đứa bạn về kết quả thi, lúc đó tầm 11h, mình nghỉ nt và cHuẩn bị đi ngủ nên gỡ kính và để ở đầu nằm (mình lúc đó cận 3 độ lận). Giăng mùng xong mình gom xấp tài liệu lại để mai thức sớm ôn môn Văn. Mình nằm thì mặt hướng ra cửa sổ. Ôi thần linh ơi Biểu tượng cảm xúc colonthree ,tự nhiên mình thấy 2 đốm sáng lập loè trên của sổ, khoảng cách 2 đốm sáng như 2 con mắt vậy đó. Mình sợ quá nên trùm mền kín mít và đấu tranh tư tưởng:1 là trùm như vậy ngủ tới sáng, 2 là lấy cái kính và nhìn thử xem , có khi là mình bị hoa mắt cũng nên... Đắn đo chừng 5 phút, mình quyết định quờ quạng lấy cái kính ( k dám mở mền ra, thò tay phải ra quờ đc cái kính, may quá! )xong mình đeo kính vào và mở mền ra, lấy hết can đảm mở mắt nhìn thẳng lên cửa sổ. Thánh thần ưi, 2 con mắt to bằng cái nắm tay, lập loè trên đó, vị trí đó. mình sợ muốn tè ra quần, rồi quay về kế hoạch trùm mền , chỉ hở ra một chỗ nhỏ để Oxy lọt vào. Cứ lâu lâu mình lại hé mền ra nhìn thì 2 con mắt ấy vẫn ở đấy. Mình thì niệm Nam mô a di đà phật hoài mà nó không biến mất. Cứ thế thức tới 5h sáng gà gáy, mở mền ra thì nó mất tiu. Mình đem chuyện đó kể cho dì 4 nghe thì dì 4 nói yếu bóng vía bị nhát rồi. Tối đó dì 4 lấy cây chổi quét nhà dựng ở góc dưới cửa sổ< như vậy là nó sợ không dám đến>,nhưng mình vẫn thấy.
sáng hôm sau dì 4 nói cho dượng 4 nghe, dượng 4 nói : Muốn bình yên thì đừng nhát cháu tao, không là tao yểm bùa cho khỏi đầu thai ! mình chưa hiểu chuyện gì thì dì 4 m kể cách đây 4 năm, gần nhà dì 4 có 2 vợ chồng cũng trạc tuổi dì dượng ở. ông chồng mê đá gà, số đề, bà vợ buồn phiền vì khuyên chồng hông nghe nên uống thuốc diệt cỏ chết. bà vợ được chôn ở gần nhà ( mình mới biết một trong số những ngôi mộ cập đường vô nhà dì là của bà ấy). nhà dì 4 mình có cái mương giáp ranh với nhà đó, lúc 49 ngày của bà ấy, ai ở gần đó cũng nghe nước quẫy đùng đùng. dì 4 có nguoi con tên P, lấy vợ cũng lâu, 2 năm sau lúc bà đó mất, cha vợ của a P lên chơi và cũng ngủ ngay tại chỗ mình, cũng thấy y chang. Sau đó e xin dì 4 ngủ ở nhà trước luôn ( nhát nữa chắc e chớt quá )
mình khẳng định là những chuyện đó có thật 100%. văn chương không hay , mấy bác gạch đá ít thôi nhoe. Còn bác nào thắc mắc thì mình rep tận tình luôn...

Xem thêm: thợ sửa máy lạnh tại quận 1 giá rẻ

Gặp Ma Ở Ký Túc Xá - Tác Giả Minh Suu

Chuyện 1 : Gặp Ma Ở Ký Túc Xá - Tác Giả Minh Suu
Lớp em hồi trước có bạn gái ở ký túc gặp ma. Theo như bạn ý kể thì có 1 đợt sau khi chuyển giường bạn ý hay bị bóng đè. Thậm chí nhìn thấy cả người đó nằm cạnh trong khi ngủ, hoặc khi bạn em học bài thì người đó trêu bạn em. Người đó là 1 đứa con gái, chắc trước cũng học trường em nhưng tự tử.
Bạn em kể chuyện lại với em, em khuyên đi cắt, thì bạn em bảo hồi ở 1 toàn nha fkys túc khác của trường cũng đã cắt rùi. Em bảo chắc đây là 1 vong khác. Nếu nó hay quấy thì nên đi cắt đi. Sau đó nhớ ra cách cái vong cô gái dạy em cách để dao, em bảo bạn em mua 1 con dao sắt to, để dựng dao lên cạnh giường ngủ, để cái vong đó sợ.

Lớp em bận thi nên mãi 2 tuần sau em mới hỏi chuyện đứa bạn thân em, ở cùng phòng cô bạn kia. Nó bảo là bạn kia đặt dao nên ko bị bóng đè nữa, nhưng cái vong đó lại chuyển sang trêu 1 bạn khác cũng ở trong phòng. Em hỏi bạn em thì nó bảo giường nó ko sao vì nó có bùa, mẹ nó xin ở chùa, cho nó đeo để chống ma tà. Em thấy vậy cũng an tâm, chỉ bảo nó là về bảo cái bạn ở cái giường đnag bị trêu ý, là đi mua con dao sắt rùi đặt dao cho vong đó sợ. Nếu tình hình căng thì mỗi bạn trong phòng làm 1 cái dao đặt cho chắc. ^^
Em họ em học cao đẳng ở Bắc Ninh, ở thuê nhà. Có 1 thời gian tự nhiên nó bị bóng đè. Và nó nhìn thấy cả cái bóng đó luôn, nằm cạnh nó. Lúc lên nhà em ngủ, đêm hôm đó em lại nằm quay mặt về bên kia, ko quay về phía nó chút nào. Em cứ nghĩ ở nhà em chắc sẽ ko sao nên cũng ko để ý đến cô em họ. Sáng hôm sau em hỏi nó là đêm qua ngủ ở nhà chị có thấy gì ko"? Nó bảo là em vẫn bị chị ạ. Rõ ràng là em nằm cạnh chị, chị thì quay mặt về bên kia, nhưng giữa em và chị lại có 1 người khác. Em sợ ơi là sợ. Người đó nhìn em chằm chằm , em muốn gọi c quay mặt lại lắm mà ko thể gọi được.
Em hỏi nó là có thấy rõ mặt ko? Nó bảo là có. Em chả biết nói sao, chỉ bảo nó thui lúc nào đi cắt vậy.
Hic hic. Ngày xưa thời chiến, kham khổ, chả thấy ma trêu người mấy. Chắc giờ no đủ, cuộc sống đậm màu sắc tâm linh hơn, vong rỗi việc nên hay trêu người quá. hic hic. Muốn sông nước sông ko chạm nước giếng mà cũng ko được.


Chuyện 2 : Quỷ Đói - Tác Giả bỏ Đi quá khứ
Em xin kể một câu chuyện có thật không nói gió máy đâu câu chuyện như sau:
Câu chuyện xảy ra vào tháng 4 năm 2014 địa điểm ở quận bình tân mọi chuyện đang yên bình thì tối hôm ấy điều kì lạ xảy ra em ở phòng trọ số 8 đang ngủ ngon thì bất chợt ở phòng số 4 bỗng nhiên có tiếng hét mọi người xông vào thì thấy anh .H( xin giấu tên) bắt đầu điên loạn tru, hai con mắt đỏ ngầu lên mọi người xông vào giữ tay anh .H lại thì ảnh mạnh một cách kì lạ,bốn chú lực lưỡng nhất xóm mà cũng bị hất văng ra xa mọi người sợ hãi phi như bay vào phòng khoá chặt cửa lại riêng em và một anh nữa chạy không kịp vào phòng nên nó thấy tụi em rồi đi gần lại bọn em thụt lại rồi bắt đầu bước nhanh hơn rồi không còn đi nữa mà đã chạy, nó rượt theo sau lưng ngày càng gần, tụi em phi lại phòng cuối, tưởng đâu tiêu rồi ai dè con chó ở đó sủa lên nó nghe thấy không dám lại gần thì bắt đầu dạo quanh dãy phòng trọ rồi bắt đầu tru lên những tràng cười ghê rợn. Lúc đó khoảng 2 giờ sáng. Trời bắt đầu sáng dần linh hồn ngày càng yếu dần rồi nó không còn tru nữa rồi chuyển sang cầu xin, nó nói:"mọi nguời cho tui xin miếng cơm tui đói quá tui xin hứa tui đi liền không dám vật mọi người đâu.....làm ơn". Mọi người đứng thừ ra thì ông già nhất sớm kêu lấy cơm ra cho nó ăn thì bà Bảy bưng ra nguyên nồi cơm bự chảng ra nó ăn không chừa miếng nào lại cả. Ăn xong nó bắt đầu xuất ra khỏi người. Anh .H thì đứng không nổi nghỉ cả ngày làm mọi người thở phào nhẹ nhõm còn em thì có một phen yếu tim vì có cuộc thi maratông với con ma Biểu tượng cảm xúc grin
Tới đây em xin dừng bút tại đây xin lưu ý nên tránh xa những nơi có cây cối um tùm nếu không muốn là nạn nhân.